Chúng ta không ai có lỗi với ai
Chỉ là chúng ta yêu nhầm đối phương
Chúng ta không ai có lỗi với ai
Chỉ là em và anh cách xa một phương
Chúng ta không ai có khả năng hơn ai
Chỉ là chúng ta không hề thẳng thắn
Chúng ta không ai có lỗi với ai
Chỉ đợi thời gian để chứng minh
Chúng ta có thể mãi mãi làm bạn của nhau hay không
Sau một đêm nằm mơ, một ngày lại qua đi. Ánh mặt trời lên cao, hạ xuống, đó cũng là nguyên nhân khiến người ta say mê màn đêm.
Kỳ Hinh mặc váy màu đen bước vào nhà hàng BndalBanquet thì Lăng Thiếu Đường đã ngồi ở chỗ hạng nhất từ lâu.
"Tiểu thư Kỳ, bên này, xin mời!" Nhân viên phục vụ của nhà hàng nhiệt tình dẫn đường cho Kỳ Hinh.
Đây là nơi có phong cách sâu lắng sang trọng nhất, quan trọng hơn, những người có thể dùng bữa ở đây, chỉ có thể là tầng lớp thượng lưu trong xã hội hoặc quý tộc quyền quý.
"Đường, sao hôm lại tới đây ăn cơm!” Kỳ Hinh thầm thở dài vì phong cách sang trọng nơi đây.
Lúc này, một người mặc trang phục đầu bếp đi tới, đôi mắt lam sâu thẳm khiến con tim của phụ nữ đập rộng ràng.
Lăng Thiếu Đường mỉn cưởi, giải thích với Kỳ Hinh: “ Hinh Nhi, em luôn thích ăn những món ngon đặc sắc của miền Nam nước Pháp, vị này chisng là Fran-Cis, anh ấy là đầu bếp nổi tiếng nước Pháp! Hôm nay, anh đặc biệt mời anh ấy đến đây!”
Fran-Cis hơi cúi người xuống, nói: “ Tiểu thư Kỳ, xin chào, hi vọng hôm nay cô sẽ thấy vừa ý với những món ăn tôi nấu!”
Nói thật, ban đầu hắn muốn dùng nghi lễ chào hỏi của nước Pháp với Kỳ Hinh, nhưng chỉ là suy nghĩ thôi, ai cũng biết Lăng Thiếu Đường lo lắng cho người phụ nữ này vô cùng, hắn không muốn hấp tấp gây ra tai bay vạ gió!
Kỳ Hinh đáp lại hắn bằng nụ cười.
Trong không khí thoang thoảng mùi hoa, tất cả đều đẹp, nếu như không có nhiều chuyện phiền não, cuộc sống vốn rất tốt đẹp, nhưng mọi chuyện đâu có chiều theo dòng người đâu? Cuộc sống, ngay từ đâu đã không yên bình, không phải ư?
“ Đường, khung cảnh nơi này đẹp quá!” Kỳ Hinh nói lời khen ngợi từ đáy lòng.
Bên môi Lăng Thiếu Đường hình thành một đường cong đẹp mắt: “ Nói thật, hôn may anh dẫn em đến đây, mục đích không phải là vì thưởng thức đồ ăn Pháp.”
“ Hử? Vậy vì cái gì?” Mày xinh đẹp của Kỳ Hinh hơi nhíu lại, đôi môi đỏ mọng biểu lộ giống như đang nghi ngờ, đến nhà hàng không phải ăn cơm thì để làm gì?
“ Đến đây, anh đưa em tới một nơi!” Lăng Thiếu Đường nhìn bộ dáng đáng yêu của Kỳ Hinh, tự nhiên trong lòng ngứa ngáy, anh nhanh chóng đứng lên, vòng đến bên người Kỳ Hinh, sau đó bàn tay to duỗi ra, đưa cô đi.
“ Đường -------chúng ta đi đâu?” Kỳ Hinh hiếu kỳ hỏi.
Đôi mắt ngập tràn tình cảm nhìn thẳng vào đôi mắt không kịp đề phòng của cô------
“ Đến sẽ biết!” Giọng nói trầm thấp của anh như mê hoặc lòng người.
Lăng Thiếu Đường đưa cô đến phía sau nhà hàng thì ngay lập tức cô cảm thấy chấn động trước khung cảnh nơi đây.
Kỳ Hinh hoàn toàn không ngờ. Phía sau nhà hàng xa hoa này. Sẽ có một thế giới tuyết trắng. Giống như-----giống như cô đang bước vào thế giới cổ tích.
Cây cối xanh tốt đều được bao phủ bởi tầng tuyết trắng, trên thảm cỏ cũng phủ một lớp tuyết, cách đó không xa, lại có mọt căn phòng giống như phòng của công chúa.
Bốn phía đều là kiến trúc Châu Âu sang trọng có thể thấy được một phần lãng mạn trong đó, con đường hoàn mỹ đạt tiêu chuẩn, từng chi tiết được xử lý rất tốt, tạo cảm giác vô cùng mãn nguyện cho Kỳ Hinh.
“ Nơi này------“ Kỳ Hinh kinh ngạc không nói nổi, lúc cô khẽ nắm tuyết trên cây thì phát hiện đó là tuyết nhân tạo.
Cô ngạc nhiên nhìn Lăng Thiếu Đường đang mỉm cười, không biết mục đích của anh là gì.
Lăng Thiếu Đường mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng vòng tay qua, dừng ở eo nhỏ của Kỳ Hinh, khiến cơ thể cô kề sát vào thân thể anh, sau đó, cúi đầu xuống, khẽ nói bên tai cô: “ Hinh Nhi, thích nơi này không?”
Giọng nói nam tính nóng rực lại mê hoặc khiến mặt Kỳ Hinh đỏ bừng: “ Thích!”
Cái trán duyên dáng cúi xuống, e ấp xấu hổ giống như đóa sen trong đầm....
Khuôn mặt nhỏ nhắc tươi đẹp bị tuyết trắng trong veo che mờ đi khiến cô càng thêm dịu dàng......
Loại dịu dàng mà sinh động này, giống như nước chảy róc rách kích thích chỗ sâu nhất nơi đáy lòng Lăng Thiếu Đường căng cứng lên.....
“ Hinh Nhi, em nhìn đằng kia đi!” Lăng Thiếu Đường đứng sau lưng cô khẽ nói.
Nghe theo lời của Lăng Thiếu Đường, toàn bộ bầu trời đêm như phát sáng! Là đèn! Trên mỗi cây đều gắn một ngọn đèn, trong sáng như thủy tinh, lại sáng rực như sao trên trời.
“ Đẹp quá!” Trong mắt Kỳ Hinh chứa đựng tia sáng xúc động-----
Cách đó không xa, bắt đầu vang lên tiếng hát trầm bổng như có như không, từ xa đến gần, giống như tiếng hát đến từ nhà thờ thiêng liêng.
Amaz-ing- Grace! Là thánh ca Amaz-ing Grace!
Kỳ Hinh lại xúc động, môi hơi cong lên.
Lăng Thiếu Đường ôm chặt cơ thể khẽ run của cô, giọng nói dạt dào tình cảm vang ở bên tai cô: “ Hinh Nhi, em từng nói em thích bài Amazing Grace này, Hinh Nhi, thực ra, từ cái nhìn đầu tiên, anh đã hi vọng trở thành Amazing Grace của em!”
Kỳ Hinh xoay người. Nhìn Lăng Thiếu Đường nồng nàn tình cảm. Đôi mắt kia khiến cô say mê!
“ Đường-------“ Cô cắn môi, cố nén nước mắt xúc động đang chực trào ra, bởi vì, cô không muốn nước mắt che lấp bộ dáng của Lăng Thiếu Đường!
“ Hinh Nhi, anh yêu em!” Đôi mắt Lăng Thiếu Đường sáng rực mà tràn đầy tình cảm, không hề chớp mắt nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắc, tuyên bố tình yêu của anh. Nước mắt, cuối cùng cũng rơi xuống.
Anh yêu cô! Cô đã đợi ba chữ này suốt hai năm nay!
“ Hinh Nhi, em là của anh! Em là của anh!......”
Một lần, hai lần, ba lần.....
Âm thanh hùng hồn và cố chấp, tiến thẳng vào tâm hồn của cô....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...