Bóng đêm rực rỡ, ánh trăng mát lạnh như nước, gío thổi dịu dàng, mặt trăng hình lưỡi liềm, rời xa thành phố sôi động, một biệt thự màu xanh với kiến trúc cổ xưa pha lẫn chút hiện đại nằm ở vùng ngoại ô, kiến trúc của biệt thự là sự hòa hợp giữa cái lãng mạn và phong cách trang nghiêm, chọn trần nhà cao, cửa chính lớn, cửa sổ hình tròn với các viên đã nhỏ đính ở đường viền, tất cả đều thể hiện sự ung dung lộng lẫy.
Đằng sau biệt thự là một khu rừng trúc hiếm thấy, cây trúc um tùm xanh tốt xen vào nhau, dọc theo con đường nhỏ tạo thành hai hàng, lá trúc xanh biếc bao quanh hình thành một cái chóp, tạo nên một "nóc nhà" hình vòm, đi dọc theo rừng trúc, còn có một ngọn núi cao, cây mọc xanh tốt trên núi, bên cạnh là một suối nước nóng thiên nhiên, bốn mùa ở đây đều như mùa xuân.
Biệt thự rất lớn, phòng cũng nhiều, cửa sổ tinh xảo, rèm cửa nhẹ nhàng tung bay.
Trên chiếc thảm xa hoa màu trắng mềm mại, đôi nam nữ quấn lấy nhau như dây leo, tiếng thở dốc đứt quãng của người đàn ông, đan xen với tiếng rên rỉ quyến rũ của người phụ nữ, đèn tường dịu êm chiếu rọi khiến căn phòng mập mờ và kiều diễm.
Hồi lâu, chỉ nghe thấy tiếng gầm đầy giận dữ và âm u của người đàn ông. Rồi sau đó, người đàn ông tách khỏi cơ thể người phụ nữ, đẩy cô ta ra.
Tất cả, khôi phục trạng thái yên tĩnh . . . . . .
Ánh trăng mát rượi xuyên qua tấm kính thủy tinh dừng ở bộ tóc đen của người đàn ông, ánh mắt ung dung lười nhác, hắn vô cùng tuấn tú, khuôn mặt sắc nét giống như được điêu khắc mà ra.
"Anh đang suy nghĩ cái gì?"
Giọng nói người phụ nữ mang theo sự kiều mỵ mềm yếu, ẩn trong đó là tình cảm mãnh liệt và hơi thở có chút gấp gáp, ngón tay dài, nhỏ vô cùng xinh đẹp, thật cẩn thận phủ lên khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông.
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông lại hơi nhíu mày, người phụ nữ nhanh chóng rút tay về.
Hắn nhìn người phụ nữ với ánh mắt nhàn nhạt mờ ám, người đàn ông cười, nụ cười gợi cảm xúât hiện trên khuôn mặt anh tuấn.
"Tôi đang suy nghĩ, không bíêt ngày mai Lăng Thiếu Đường sẽ như thế nào!" Bàn tay to của hắn đang phác họa đường nét kiều mỵ của người phụ nữ ở trong lòng.
"Ưm. . . . . ."
Thân thể người phụ nữ nhanh chóng xụi lơ, hóa thành một dòng nước mùa xuân, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn sâu ở trong lòng người đàn ông, người phụ nữ khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, tóc quăn dài như nước nhẹ nhàng chảy xuống, trải dài tới tận cánh tay người đàn ông.
"Anh —— thật sự muốn tôi làm như vậy?" Con ngươi đen của người phụ nữ như nước xuân mềm mại, nhưng giọng nói lại có phần đau thương.
"Như thế nào? Cô không muốn?"
"Ưm..."Đôi môi hé mở, tình cảm mãnh liệt đựơc đốt nóng, người phụ nữ đắm chìm trong trong thứ tình cảm ấy, hô hấp trở nên hỗn loạn, trái tim cũng đập loạn lên...
"Kỳ thực..." Người phụ nữ thở gấp nói, muốn nói cái gì đó lại thôi.
"Hả?" Người đàn ông khẽ nhíu mày, bàn tay to không hề nể nang nắm lấy khối thịt mềm mại kia.
Người phụ nữ cắn cắn môi, chủ động đem thân mình cọ lên lồng ngực của người đàn ông, ngón tay thon dài di chuyển trên thắt lưng của hắn: "Kỳ thực, chúng ta cứ sống như bây giờ không phải tốt hơn sao? Không nhất định phải đối phó với Lăng Thiếu Đường - - "
Còn chưa đợi người phụ nữ nói hết, người đàn ông đã hung hăng nắm lấy bộ tóc dài của cô ta, khiến cô ta không thể không ngửa đầu nhìn hắn.
Khuôn mặt tuấn dật lập tức trở nên u ám: "Cô vừa nói cái gì?"
Người phụ nữ không khỏi giật mình.
Bàn tay to dọc theo gáy đi đến cái cổ non mềm, ngón tay vuốt ve như có như không
"Cô nên nhớ rõ thân phận của mình, nếu cô còn có ý nghĩ như vậy, cũng đừng trách tôi không nể mặt!"
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta phải rét run.
Ngực người phụ nữ phập phồng, lạnh lùng nói:
"Không nể mặt? Đúng vậy, người như anh thì làm gì biết nể mặt ai? Kể cả Tuyên Tử Dương, đến cuối cùng hắn cũng phải chết thay anh đấy thôi- - "
"Bốp - - "
Người đàn ông giơ tay lên tát cô ta một cái, hắn dùng lực vừa đủ, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì trên mặt cô ta.
"Nếu cô không muốn tham gia bữa tiệc tối mai, đêm nay tôi tuỵêt đối sẽ cho cô nếm thử cái gì gọi là không nể mặt! Cho nên tôi cảnh cáo cô, ngoan ngoãn ngậm miệng lại!"Hắn hung hăng nói.
Người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn, nhìn vào đôi mắt âm hiểm của hắn: "Nhiều năm như vậy, ở trong lòng anh, tôi vẫn chỉ là công cụ báo thù thôi sao?"
"Đối với tôi, quan hệ với phụ nữ cũng chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, thế nào? Không phải cô đã yêu tôi rồi chứ? Ở trong lòng cô không phải chỉ có Lăng Thiếu Đường thôi sao? Tôi muốn cho Lăng Thiếu Đường biết, người phụ nữ của hắn, tôi chạm không lầm người!" Người đàn ông cuồng dã cười to.
"Anh- - không bíêt xấu hổ!" Ngừơi phụ nữ nghiến răng nghiến lợi nói to.
"Tôi không bíêt xấu hổ? Đúng, tôi không bíêt xấu hổ xấu hổ, nhưng tôi nói cho cô bíêt, so với tôi, Lăng Thiếu Đường còn không bíêt xấu hổ gấp một nghìn một vạn lần, tôi đã từng thề với trời, thứ tôi muốn có đựơc không chỉ là Lăng thị, mà còn có cả mạng sống của Lăng Thiếu Đường, sẽ có một ngày, hắn sẽ phải nằm dưới chân tôi!"
Người đàn ông cười lớn, bàn tay to đặt trên cổ người phụ nữ đột nhiên nắm chặt.
"Anh- - ưm - - buông ra - - " Người phụ nữ cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn, hai tay của cô ta không ngừng giãy dụa.
"Tôi cảnh cáo cô, nếu ngày mai cô dám phá hỏng chuyện tốt của tôi, tôi sẽ lấy mạng con trai cô!" Người đàn ông dùng tay nắm chặt hai tay đang giãy dụa của người phụ nữ, rống lớn nói.
Sau đó hắn h19ung hăng nâng cô ta lên, đặt thân thể mềm mại của cô ta lên trên cửa sổ sát đất lạnh như băng, khóe miệng tà mị nhếch lên, bàn tay to dùng sức xoa nắn nơi đầy đặn của cô ta, không hề có một tia thương tiếc.
Ở trong mắt hắn, phụ nữ chính là công cụ dùng để ấm giường mà thôi, hắn cũng không muốn giao tình cảm của mình vào tay người phụ nữ nào hết, hắn không để ý đến cái gọi là nữ quyền (quyền của người phụ nữ), hắn sẽ hung hăng đập nát nó, trên thế giới này, phụ nữ là thứ có thể dùng tiền để mua!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...