Chết tiệt! Anh lại muốn cô yêu anh, muốn cô toàn tâm toàn ý yêu anh, giống như Kỳ Hinh hai năm về trước.
Anh cố gắng áp chế lửa giận trong lòng xuống, cho nên mới hỏi Kỳ Hinh những lời này.
Vì... chỉ cần cô nói cô yêu anh thì anh có thể tha thứ cho mọi sự phản bội của cô.
Anh muốn cô nói lúc hoàn toàn tỉnh táo, nói một cách rõ ràng rành mạch chứ không phải nói lúc ở trên giường, ý loạn tình mê.
Những lời này của Lăng Thiếu Đường đầy tính mệnh lệnh nhưng cũng tràn ngập tình yêu.
Khi những lời đó vang lên bên tai Kỳ Hinh, sắc mặt cô dần trở nên tái nhợt, ngón tay cũng khẽ run lên.
Lăng Thiếu Đường, nhất định anh phải nhìn vào nội tâm cô như vậy sao?
Cô cắn chặt răng, trái tim vô cùng đau đớn.
Yêu?
Cô yêu anh ư?
Đúng! Cô đã từng nói những lời này, hai năm trước cô từng nói, hai năm sau cô cũng đã nói, chẳng qua là tâm trạng khi nói khác nhau mà thôi.
- Hinh Nhi, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi!
Lăng Thiếu Đường nhìn vào ánh mắt do dự của Kỳ Hinh, cất cao giọng.
Do dự!
Cô lại do dự ư?
Một tay anh siết chặt lại thành nắm đấm, vì anh cần phải dùng phương thức này mới áp chế được lửa giận, một khi lửa giận bộc phát thì anh sẽ biến thành một tên cầm thú!
Kỳ Hinh nhẹ giọng nói:
- Đây là điều kiện trao đổi sao?
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường hết sức lạnh lùng, anh lập tức buông Kỳ Hinh ra.
Cơ thể ngang tàng đi về phía giường.
Anh cố gắng tận lực cưỡng chế sự tức giận của bản thân.
Lăng Thiếu Đường dần thả lỏng, dựa người vào đầu giường.
Những đường nét vô cùng góc cạnh trên gương mặt anh hệt như quỷ Sa Tăng, vừa nguy hiểm nhưng lại có nét dịu dàng khiến người ta mê muội.
Kỳ Hinh lặng lẳng đứng đó, cửa sổ thủy tinh sát sàn phản chiếu bóng hình xinh đẹp của cô.
Gương mặt thanh thuần lúc này như một con búp bê pha lê.
Lăng Thiếu Đường đột nhiên có chút không đành lòng, nhưng dục vọng với cô lại không hề thuyên giảm.
Từ nhỏ anh đã là một ác ma chuyên hủy diệt thiên sứ, con ác ma đó ẩn núp trong cơ thể khiến mỗi khi anh đối mặt với những gì tốt đẹp thuần khiết là đều có cảm giác muốn phá hủy.
Đối mặt với Kỳ Hinh, thứ anh muốn phá hủy không chỉ có cơ thể cô mà còn cả ý thức sâu trong lòng cô nữa.
- Lại đây!
Giọng nói đầy từ tính vang lên, mang đậm chất mệnh lệnh của bậc vương giả.
Kỳ Hinh hít sâu một hơi, bàn tay nắm chặt lấy một góc váy, bước gần về phía chiếc giường lớn ái muội.
Khi cô ngồi xuống bên cạnh anh, anh có thể dễ dàng hít thở mùi hương từ mái tóc cô.
Đôi mắt anh như có những tia sáng nhỏ vụn, cuồng luyến đầy nguy hiểm kết hợp với gương mặt đang ẩn nhẫn sự tức giận.
- Hinh Nhi, lửa giận của tôi là do em châm lên, nếu em không bình ổn lại nó thì sẽ càng làm tình hình trở nên nghiêm trọng thêm!
Đáy mắt Lăng Thiếu Đường lướt qua tia tiếc nuối, vì bản thân, cũng vì Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh cảm nhận được bàn tay to của anh đang vuốt mái tóc mình, bàn tay ấy đầy nóng bỏng như có thể phán định sinh tử của người khác.
- Anh và tôi... chỉ là quan hệ tình nhân. Mấy thứ tình yêu gì đó, với anh và tôi... đều là những thứ đồ rẻ mạt!
Câu nói lạnh lùng thốt ra từ miệng Kỳ Hinh, cô phát hiện ra khi nói những lời này, trái tim mình lại nhói đau.
Lăng Thiếu Đường, người đàn ông này đã định sẵn là người đàn ông mà cả đời này cô không thể yêu.
Bởi vì...
Cô sợ tâm trạng thất thường của anh, sợ sự thô bạo và tàn nhẫn của anh, sợ biểu hiện dịu dàng của anh...
- Giỏi lắm! Kỳ Hinh, cô đúng là có lá gan to!
Sự dịu dàng trong mắt Lăng Thiếu Đường hoàn toàn biến mất, những lời này của Kỳ Hinh như con dao nhọn cắm sâu vào trái tim anh.
Khuôn mặt anh bắt đầu trở nên ngông cuồng, từ giọng nói trầm thấp có thể nghe ra sự lạnh lùng của anh.
- Cô nói không sai, tình yêu đối với cả cô và tôi đều là thứ rẻ mạt, nhất là tình yêu của tình nhân, đối với Lăng Thiếu Đường mà nói, càng không – có – giá – trị!
Lăng Thiếu Đường bóp chặt bờ vai mềm mại của Kỳ Hinh, giọng điệu lạnh như băng, tàn nhẫn nói ra từng câu từng chữ.
Kỳ Hinh cảm thấy trái tim như vỡ tan ra.
Đột nhiên, cô nhớ đến câu nói tàn nhẫn của Lăng Thiếu Đường hai năm về trước:
“Tôi nói cho cô hay... tình yêu của cô đối với tôi không đáng một đồng”.
Đôi môi mềm của cô mím chặt lại, bi thương đã lấn sâu vào tim can.
Tình yêu, thật ra ngay từ lúc ban đầu đã không hề nảy nở giữa hai người họ.
Cho dù có một ngày, hai người có thể mở lòng, thoải mái nhấm nháp hương vị tình yêu đi nữa, thì Kỳ Hinh cũng biết, cô vĩnh viễn không thể chấp nhận được sự lạnh lùng và tàn nhẫn trời sinh của Lăng Thiếu Đường.
Tình yêu của Lăng Thiếu Đường là thứ thuốc độc cực kỳ tà mị.
Sự cô đơn của Kỳ Hinh ánh vào trong mắt Lăng Thiếu Đường khiến anh đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Anh vừa nói cái gì vậy?
Đây không phải là ý của anh!
Anh biết bản thân đã bị lửa giận làm mờ mắt, nhưng anh đã cố gắng khống chế, nếu không thì những lời vừa rồi của Kỳ Hinh nhất định sẽ khiến anh đối xử tàn nhẫn với cô.
- Anh muốn tôi làm thế nào?
Kỳ Hinh hờ hững hỏi.
Vừa dứt lời, mặt cô bị Lăng Thiếu Đường buộc phải ngẩng lên.
Tại sao? Tại sao cô lại quật cường như vậy?
Lửa giận đã được Lăng Thiếu Đường cưỡng chế lại bị sự quật cường trong mắt Kỳ Hinh kích động.
- Kỳ Hinh, tôi sẽ giúp cô nhớ mãi không quên bản thân cô chỉ là tình nhân! Được lắm, giờ cô phải chủ động thực hiện chức trách của tình nhân.
Anh có thói quen cướp đoạt, thậm chí là cướp đoạt không từ thủ đoạn nào. Hôm nay, đối mặt với vẻ mặt như vậy của Kỳ Hinh, cảm giác ấy lại càng được kích phát.
Kỳ Hinh cố nén cảm giác run rẩy trong lòng, nín nhịn những giọt nước mặt chực trào ra, cô không thể yếu đuối trước mặt anh.
- Hầu hạ tôi!
Lăng Thiếu Đường lạnh lẽo đảo mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Kỳ Hinh, giọng điệu lạnh như băng.
Cứ như vậy, bầu không khí giữa hai người như bị đóng băng lại.
Anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô tới trước vạt áo mình, bắt cô cởi áo cho anh.
Trái tim Kỳ Hinh đã lạnh giá, cô biết Lăng Thiếu Đường làm vậy là muốn phá hủy hoàn toàn lòng tự trọng và sự phòng bị trong lòng cô.
Cô yên lặng một lát, sau đó chậm rãi cởi áo trên người anh ra, làm lộ ra vòm ngực rắn chắc.
Khi áo trên người anh được cởi ra hoàn toàn, những giọt nước mắt của cô cũng trào ra như những hạt ngọc đứt dây.
Đôi mắt trầm tĩnh ấy khiến Lăng Thiếu Đường đau lòng, rõ ràng là cô ở đây nhưng trái tim cô thì không biết đang ở nơi đâu.
Cô nhận thức được vị trí của bản thân mình, chỉ có thể phục tùng trong yên tĩnh, không thể chọc giận anh!
Lăng Thiếu Đường nhíu chặt đôi mày kiếm, dường như đang rất có hứng thú, đôi môi mỏng hơi hé mở:
- Tôi muốn biết cô có tâm trạng gì khi ở bên tôi?
Anh siết cằm cô, đột nhiên hỏi.
Kỳ Hinh hơi sững sờ.
Vấn đề này...
Cô chưa từng nghĩ tới...
Ánh đèn tường phát những tia sáng dịu nhẹ khắp phòng, che giấu đi nội tâm của Kỳ Hinh.
Đôi mắt như nước mùa thu của Kỳ Hinh dấy lên tia nghi hoặc, cô thật sự không hiểu ý của Lăng Thiếu Đường khi hỏi câu này.
- Một người tình nhân thì sẽ phải có tâm trạng như thế nào?
Lát sau, Kỳ Hinh hờ hững hỏi ngược lại.
- Tình nhân ư?
Rõ ràng Lăng Thiếu Đường rất bất mãn với câu trả lời của cô, anh muốn nghe câu trả lời rõ ràng hơn.
Sự nghi hoặc trong mắt Kỳ Hinh ngày càng sâu, sau đó cô lạnh lùng hồi đáp:
- Chính là tình nhân!
Bất ngờ, sự lạnh lùng trong mắt người đàn ông lướt qua chút tan nát trong giây lát.
Kỳ Hinh bắt được tia nhìn ấy của Lăng Thiếu Đường, cô lại càng kinh hoàng.
Khóe miệng anh cong lên nụ cười lạnh.
- Được, tốt lắm!
Lập tức, Lăng Thiếu Đường đứng bật dậy.
Kỳ Hinh cảm thấy không gian to như vậy bỗng chốc bị thu hẹp lại, cảm giác uy hiếp ngày càng to lớn.
Anh tao nhã đi về phía chiếc tủ lạnh nhỏ, lấy từ bên trong ra một chai Vodka cùng một chiếc ly thủy tinh, sau đó nhàn nhã dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm cô.
- Cởi áo!
Kỳ Hinh trầm mặc không nói gì, chỉ cắn chặt môi.
Cô chậm rãi đứng lên, nhìn vào hai mắt anh, máy móc cởi bỏ dây lưng trên chiếc váy.
Khi chiếc váy ngủ tuột xuống dưới, cô co rúm cả người vào.
Lăng Thiếu Đường nheo mắt lại, lạnh nhạt liếc nhìn dáng vẻ vừa căng thẳng vừa thẹn thùng của cô.
Giờ phút này, Kỳ Hinh lại càng thêm mê người.
Chiếc áo ngực màu đen càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết và vô cùng mịn màng của cô, mái tóc dài gợi cảm rối tung trên đầu vai, đôi chân thon dài trắng trẻo càng khiến tầm mắt của Lăng Thiếu Đường trở nên mông lung.
Lăng Thiếu Đường chậm rãi rót rượu vào ly, uống một hơi cạn sạch rồi ra mệnh lệnh:
- Tiếp tục cởi!
Kỳ Hinh chấn động, cô chưa bao giờ biết một người phụ phải lấy lòng đàn ông thì sẽ như thế nào.
Cánh tay cô dừng lại trên không trung rất lâu, cứng nhắc tháo nội y xuống.
Dáng người hoàn hảo lộ rõ trong nháy mắt.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường càng thêm mãnh liệt, mang đậm tính chiếm hữu.
Hơi thở cuồng dã và nam tính của anh cũng khiến Kỳ Hinh đau đớn.
Cô cố gắng khống chế lồng ngực đang bất an mà đập thình thịch, chậm rãi đến trước mặt Lăng Thiếu Đường.
Bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé đặt lên đầu vai anh, đôi môi đỏ mọng mê người dừng lại trên yết hầu.
Kỳ Hinh không hề có chút kinh nghiệm nào trong việc hấp dẫn đàn ông, động tác có chút vụng về, ngốc nghếch.
Nhưng, dù là vậy, trong mắt Lăng Thiếu Đường thì cô lại cực kỳ xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Mùi hương thoang thoảng như hương hoa lan quanh quẩn bên mũi anh, càng kích thích bản năng của đàn ông...
Anh chỉ muốn có cô!
Lăng Thiếu Đường uống một ngụm rượu, sau đó bá đạo nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô.
Chất lỏng màu hổ phách theo đầu lưỡi giao hòa của hai người chảy vào trong miệng cô, hòa quyện cùng hơi thở mãnh liệt.
Anh như bậc quân vương cuồng vọng cướp lấy sự thơm ngọt từ đôi môi cô, bàn tay lướt khắp cơ thể cô.
Kỳ Hinh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, làn da trắng như tuyết cũng vì vậy mà trở nên ửng hồng, khắp mũi cô là hơi thở đàn ông đầy dũng mạnh cùng hơi rượu nhạt nhòa.
- Hinh Nhi, em có biết bây giờ em đẹp đến mức nào không?
Giọng nói trầm thấp và thô cát vang lên cùng chút trìu mến.
Anh nheo mắt lại, đôi đồng tử càng thêm u ám. Ngay sau đó, anh xoay người lại, vây Kỳ Hinh xuống dưới thân.
Hơi thở của Kỳ Hinh dần trở nên dồn dập, hơi thở của anh khiến cô khó có thể hít thở nổi.
Từ đôi mắt của anh, cô đọc được dục vọng trong đó.
- A...
Cô hét lên một tiếng.
- Hinh Nhi, em đúng là một tiểu yêu tinh mê người!
Anh thấp giọng nói.
Dứt lại, anh thô bạo ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, cường hãn lấp kín đôi môi anh đào run run.
Nụ hôn của anh vừa tham lam vừa đói khát, đầu lưỡi nóng bỏng tiến quân thần tốc.
- Anh... anh...
Kỳ Hinh khó khăn lên tiếng.
Hơi thở nóng bỏng của anh tràn ngập khoang miệng khiến cô không thể hô hấp được rồi.
Đầu lưỡi anh linh hoạt cuốn lấy lưỡi cô, mang theo sự rung động, cướp đoạt lý trí của cô.
Khi cô sắp thiếu dưỡng khí, anh mới buông cô ra.
Nhưng đầu lưỡi nóng bỏng của anh lại lập tức rời xuống dưới, hôn lên những điểm mẫn cảm của cô.
Kỳ Hinh cất tiếng rên nhỏ vụn, hai gò má đỏ bừng.
Cô cảm thấy cơ thể mình đang căng lên.
- Đã căng cứng nhanh như vậy sao?
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười tà, ánh mắt đầy mãnh liệt, bàn tay to lướt trên cơ thể mềm mại của cô.
- Đừng! Đừng...
Kỳ Hinh cảm thấy ngọn núi lửa trong lòng cô đang sắp bùng nổ.
- Hinh Nhi, cơ thể em trời sinh là dành cho tôi hưởng thụ!
Đôi mắt tràn ngập dục tình của anh càng thêm thâm trầm...
Ngón tay thon dài bắt đầu tàn nhẫn châm lên sự nhiệt tình không thể khống chế của Kỳ Hinh.
- A! – Cả người cô căng cứng.
- Đừng nhúc nhích! – Anh đè vai cô xuống, lỗ mãng ra lệnh.
Kỳ Hinh hít sâu một hơi.
Hơi thở nóng bỏng tràn ngập quanh cô, đôi mắt cô như bị phủ một lớp sương mù khiến Lăng Thiếu Đường khó có thể kiềm chế.
- Anh... dừng tay...
Kỳ Hinh không ngừng vặn vẹo, ngón tay của Lăng Thiếu Đường như mang theo một ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ cơ thể cô.
Vòm ngực rắn chắc của Lăng Thiếu Đường giữ chặt lấy Kỳ Hinh, không cho cô trốn tránh.
- A... – Kỳ Hinh rên lên, đồng thời cũng bị sự nhiệt tình của anh làm cho cuồng loạn.
- Chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu, em đừng có trốn tránh!
Anh không muốn cô phân tâm.
Anh muốn toàn bộ, cả cơ thể và ý thức của cô đều phải là của anh.
Toàn bộ!
Cô choáng váng, cả người như trôi nổi giữa không trung, chỉ có thể bất lực bám chặt lấy vai anh, bầu ngực cao vút không ngừng chà sát lên vòm ngực của anh.
- Chết tiệt! Em đang chơi với lửa!
Lăng Thiếu Đường gầm nhẹ.
Bàn tay to siết chặt eo Kỳ Hinh.
- Ôm chặt lấy tôi! – Lăng Thiếu Đường hét lên.
Kỳ Hinh dần mất đi ý thức, khi vừa mới bám lấy hai bả vai Lăng Thiếu Đường, sự mạnh mẽ như khiến cô bị lạc đi…
Bầu không khí trong phòng như bùng cháy, sự hành hạ đáng sợ chỉ mới bắt đầu!
Lửa giận trong lòng Lăng Thiếu Đường rốt cuộc cũng được những tiếng rên rỉ của Kỳ Hinh bình ổn lại. Anh muốn cô không biết bao nhiêu lần, đến khi bình minh lên, ánh rạng đông vừa lấp ló vào phòng, anh mới rời khỏi người cô, cụp mắt xuống, anh không muốn nhìn thấy tư thế ngủ yếu ớt của cô.
Nhưng chỉ một lát sau, anh lại mở mắt ra, ánh mắt dừng lại trên làn da ửng hồng của cô.
Bàn tay to của anh lưu luyến mơn trớn da thịt cô, thay cô lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
Lăng Thiếu Đường ôm lấy Kỳ Hinh, rõ ràng cô đã mệt đến mức không chịu nổi, cả người chìm sâu vào giấc ngủ, hàng lông mi cong cong hơi run run.
Lăng Thiếu Đường thở dài, anh cảm thấy cực kì thất bại, đôi mắt đen đầy tình cảm hỗn độn.
Anh đăm chiêu vuốt ve gò má Kỳ Hinh, sau đó cầm điện thoại lên.
- Chad, bảo Kelly sửa lại lịch trình của cô, còn nữa… các hội nghị trong hai tuần nữa cậu thay tôi chủ trì!
Giọng nói trầm thấp lộ rõ vẻ vương giả.
Chad không hỏi tại sao Lăng Thiếu Đường lại thay đổi lịch trình và sắp xếp như vậy, anh ta tin rằng Lăng Thiếu Đường làm vậy là có lý do.
Đặt điện thoại xuống, Lăng Thiếu Đường lại đưa mắt nhìn Kỳ Hinh đang say ngủ, khóe miệng thấp thoáng nụ cười.
Đúng! Anh muốn đi cùng cô tới nơi bị thiệt hại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...