Kể từ sau lần gặp anh vào bốn năm trước cho đến nay, cô chưa từng mắc bệnh. Mà hôm nay cô từ một người luôn thuận buồm xui gió lại xui xẻo đến nỗi để chính mình bị nhiễm độc.
Đầu tiên thầm mến anh đến nỗi trong lòng không yên, sau đó chính mình lại bò lên giường anh khiến bạn gái anh cho một bạt tai.
Chạy trốn đến Bắc Kinh, không ngờ lại phải dính vào một tên cặn bã, còn bị anh ta chà đạp.
Nếu như chưa từng có cảm giác tan vỡ, chưa từng nhớ nhung và rung động thì cô vẫn cứ nghĩ Nhiếp Phong chính là khắc tinh của cô.
"Kết hôn... Kết hôn sớm?" Bạch Tuyết khàn giọng khẽ hô lên: "Vì... sao?"
Từ trong chiếc máy vi tính, Nhiếp Phong ngẩng đầu lên, nhìn anh đeo thêm chiếc kính trông rất nhã nhặn: "Như vậy em sẽ đỡ gây thêm phiền phức cho anh."
Phù! Bạch Tuyết mất hứng nghiêng đầu nhìn qua chỗ khác, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cho đến bây giờ, cô cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên té xỉu, mà đặc biệt sau khi tỉnh lại rồi không được phép xuất viện.
Ba mẹ cũng có đến bệnh viện thăm cô nhưng chỉ được báo rằng cô ngất vì bị thiếu máu. Vì đã từng là bác sĩ nên mẹ Bạch cũng có hoài nghi đôi chút. Nhưng nghĩ lại dù sao mình cũng đã nhiều năm không làm việc ở bệnh viện nên cũng tin lời bác sĩ.
Mà lúc này Tư Hoài Dương tựa như bốc hơi. Từ lúc cô tỉnh lại cũng không thấy bóng dáng cậu ta đến thăm mình. Thật là một tên chẳng có nghĩa khí. Đáy lòng Bạch Tuyết thầm mắng Tư Hoài Dương.
Tuy vậy, cô cũng cảm thấy khá hài lòng với chồng sắp cưới của mình. Ngày nào vào đến xế chiều, anh cũng có mặt đúng giờ thăm hỏi tình trạng bệnh của cô. Bên cạnh đó, cô cũng cảm thấy lạ lùng về sự ân cần thăm hỏi của anh đối với mình.
"Em … Khi nào em mới có thể xuất viện?" Vì cổ họng cô bị thương khá nặng nên việc mở miệng nói chuyện vẫn còn vất vả.
"Thế Kha nói sẽ truyền dịch thêm hai ngày nữa, sau đó sẽ xét nghiệm máu lại lần nữa. Nếu không có vấn đề gì thì em có thể xuất viện." Nhiếp Phong cũng không ngẩng đầu lên đáp.
"Vấn đề?" Có vấn đề gì chứ? Không phải cô bị tình nghi là trong thân thể mình có chất độc nào khó giải đó chứ?
Nhiếp Phong cũng không nói với Bạch Tuyết về việc cô bị người khác tấn công. Cô mới vừa tỉnh táo một chút, anh cũng không muốn vì hai chữ “chất độc” kia mà khiến cô lo lắng không yên. Anh biết chắc dù anh có cố gắng giải thích thì cũng sẽ bị cô hiểu lầm.
"Sau khi xuất viện, chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn trước, sau đó sẽ cử hành hôn lễ theo ngày đã định." Anh đóng computer lại và để sang một bên, Nhiếp Phong tháo kính mắt xuống và đi tới bên cạnh giường bệnh, nhìn gương mặt Bạch Tuyết có chút tái nhợt, nói: "Anh cũng đã đến nhà ba mẹ em để xin phép rồi, sau khi làm giấy đăng ký kết hôn, em sẽ chuyển đến nhà anh ở vì chúng ta là vợ chồng."
Chuyển tới nhà anh sao? Bạch Tuyết trợn mắt, nhếch miệng nói: "Nhưng..."
Bỗng nhiên một bàn tay lớn lơ lửng ở trước mắt cô, cũng nhẹ nhàng sờ lên trán cô khiến Bạch Tuyết sửng sốt.
Sao anh lại dịu dàng như thế với mình? Đây là lần đầu tiên anh đối với cô ôn hòa như vậy.
"Tốt rồi, đã hết sốt." Nhiếp Phong thở phào nhẹ nhõm, cũng hoài nghi không biết trong chất độc bị tiêm vào người cô gồm có những thành phần gì mà khiến cô cứ phát sốt nhẹ, kéo dài miên man không dứt.
Bạch Tuyết nhếch miệng rũ mắt xuống nói: "Ừm... Xin lỗi."
"Hả?" Ngồi bên giường, Nhiếp Phong đang mở hộp, trái cây nói: "Tại sao xin lỗi? Em đã làm gì sai?"
Liếm đôi môi khô khốc, tầm mắt Bạch Tuyết nhìn chiếc khoá mở đồ hộp óng ánh trong tay Nhiếp Phong, lúc này cô bỗng cảm thấy khát nước.
"Bởi vì... Bởi vì lần trước em nói anh bị người phụ nữ khác …. phản bội, không suy nghĩ trước về cảm giác của anh... " Nuốt một ngụm nước bọt, Bạch Tuyết e dè nhìn đôi tay đang mở hộp hơi run nhẹ.
Thực ra việc ồn ào cùng chiến tranh lạnh lâu như vậy khiến bản thân cô cũng không mấy dễ chịu. Vì vậy cô cũng muốn tìm thời cơ để nói lời xin lỗi, có như vậy trong lòng cô mới cảm thấy thoải mái hơn chút ít.
Ôi! Thật ngọt, lượng nước vừa đủ khiến cô cảm thấy dễ chịu từ tay người nào đó đưa vào trong miệng cô.
"Ừm." Nhiếp Phong giật một tờ giấy lau miệng lau quanh viền môi cô, sau đó anh cũng giật lại đưa lên miệng mình: "Mùi vị cũng không tệ lắm, đúng không?"
Ô... Bạch Tuyết khóc không ra nước mắt, hiện tại thân thể cô vẫn còn chưa khoẻ nên không có sức lực để tranh với anh.
Lại mút nửa quả hoàng đào, sau đó cho vào miệng mình, nhìn dáng vẻ Nhiếp Phong như vậy trông anh như thật sự rất khát nước.
"Đào... Quả đào." Mắt thấy hộp trái cây chỉ còn dư lại một trái hoàng đào và một chút nước, Bạch Tuyết chép miệng có chút oan ức lên tiếng.
"Em ăn quả sơn tra hoặc cam đi, anh cũng rất thích hoàng đào." Nhiếp Phong dùng muỗng chỉ lên hai hộp trái cây trên tủ đầu giường.
"Không muốn... Không được!" Bạch Tuyết giơ tay lên đưa tay về phía Nhiếp Phong.
Anh quá độc ác! Tại sao lại có thể cướp đồ ăn của người bệnh chứ?
Nhiếp Phong giơ hộp lên cao không cho Bạch Tuyết đụng tới. Còn Bạch Tuyết gấp đến độ chỉ đưa mắt khẩn khoản nhìn hộp hoàng đào đung đưa trong tay Nhiếp Phong.
Rầm, cửa phòng bệnh bị người khác kéo ra, Vương Thế Kha đang đứng trước cửa.
"Nhiếp Phong, cái kia..." Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, Vương Thế Kha có chút lúng túng hắng giọng một cái "Khụ khụ, cậu để tớ kiểm tra cho..."
Một giây trước vẫn còn đang trêu tức Bạch Tuyết mà lúc này Nhiếp Phong đột ngột thu lại nụ cười, nhét hộp trái cây vào tay Bạch Tuyết, phẩy tay ra hiệu cho Vương Thế Kha ra ngoài nói chuyện.
Ôm chặt chiếc hộp trong tay, Bạch Tuyết tức giận trừng mắt liếc nhìn Nhiếp Phong một chút.
"Ngoan, ngồi đây ăn đi." Nhiếp Phong nắm lấy tay Bạch Tuyết giúp cô giữ chặt hộp hoàng đào, sau đó đem muỗng gác lên trên bàn "Anh đi một lúc trở về ngay."
Cô đang bị bệnh nên lẽ dĩ nhiên khi thấy anh rời khỏi đây thì trong lòng cảm thấy bất an.
Sau khi Nhiếp Phong rời khỏi đây, Bạch Tuyết cắn quả hoàng đào trong miệng, có cảm giác ăn đồ hộp này đặc biệt ngọt ngào và ngon miệng.
Từ từ ăn xong quả hoàng đào trong hộp, lại uống vào mấy ngụm nước đường, Bạch Tuyết cảm thấy thân thể mình cũng khoẻ lên đôi chút.
Thả lại chiếc hộp không trên tủ đầu giường, Bạch Tuyết vén chăn lên chuẩn bị đi vòng quanh đây tham quan một chút.
Cô bước đến đỡ ngăn tủ, vịn vách tường đi tới bên cạnh cửa sổ, Bạch Tuyết cũng ngạc nhiên vì tình trạng phục hồi của cơ thể mình lại tốt như vậy. Nếu lúc này Nhiếp Phong nhìn thấy cô có thể tự đi đứng mà không cần hộ lý đỡ thì nhất định anh cũng sẽ cảm thấy vui vẻ.
Vui vẻ à? Mỗi ngày anh ấy đều đến thăm cô, điều đó có phải chứng minh anh rất quan tâm đến cô không?
Bắt đầu từ khi nào, cô lại quan tâm đến việc Nhiếp Phong có lưu ý đến mình hay không? Từ khi nào cô lại để ý và lo được lo mất như vậy?
Rầm! Cửa phòng bệnh lại bị người nào đó kéo ra khiến nó phát ra một âm thanh vang dội khắp cả gian phòng.
"Anh về... rồi!" Đỡ bệ cửa sổ, Bạch Tuyết ngạc nhiên quay đầu lại nhìn về phía cửa, cho rằng đó là Nhiếp Phong trở về. Nhưng ngược lại, cô lại nhìn thấy một người khác "Là cô?"
Người đứng ở cửa không phải là Nhiếp Phong mà cô vẫn đợi, người đó chính là Hoa Nhị Nhị.
Dáng vẻ thục nữ, dịu dàng như trước đây đã biến mất mà thay vào đó là một Hoa Nhị Nhị quanh thân toát ra lửa giận đang đứng trước cửa phòng. Dường như trong đôi mắt đen tuyền còn thấp thoáng phun ra vầng sáng giận dữ cháy lên quanh khoé mắt cô.
Hoa Nhị Nhị đến đây làm gì? Mà sao cô ta biết mình đang nằm ở bệnh viện này chứ? Đặc biệt cô ấy còn biết số phòng cô đang nằm nữa chứ?
"Cô... Cô..." Bạch Tuyết ngoẹo cổ, nghiêng mặt bối rối nhìn Hoa Nhị Nhị.
"Là cô! Là cô đúng không?" Hoa Nhị Nhị như cơn gió mạnh tiến vào phòng bệnh, sau đó đóng cửa phòng bệnh thật mạnh khiến trong phòng lại vang lên một âm thanh lớn đến kinh người. Đang lúc Bạch Tuyết bị chấn động đến mức run rẩy cả người thì đối phương lại lên tiếng: "Chính là cô nói với Hoài Dương đúng không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...