Anh muốn cô mà cô cũng muốn anh.
Ngay lập tức, bọn họ trốn ra hội trường và bước vào gian phòng trống.
Cô cứ như vậy bị anh chiếm lấy cũng như chiếm đoạt toàn thân thể mình.
Anh cũng đã từng nói rằng anh không cần tình yêu, chỉ muốn giữ lấy người và hưởng thụ mà thôi. Như vậy giờ phút này cô cảm thấy thế nào đây? Sao lại lấy suy nghĩ của anh mà áp dụng lên người mình? Chẳng phải lúc này cô cũng chỉ muốn giữ lấy anh, chiếm đoạt và hưởng thụ từng đợt khoái cảm mà anh mang lại cho mình sao?
Đây là lần đầu tiên Bạch Tuyết lại chủ động và nhiệt tình như vậy. Quả thực khiến anh không thể chống đỡ được.Một khi con người bị tình dục bao phủ, trở thành dã thú thì những việc xấu hổ, kiêng kỵ cũng đều hoàn toàn không còn nghĩa lý gì ngay lúc này.Nhiếp Phong và..Bạch Tuyết lúc này chính là đang trở về thời con người nguyên thuỷ nhất, tự do phóng thích mình, trong mắt chỉ có đối phương, ngoài ra không còn quan tâm đến điều gì khác.
"Gọi tên em, hãy gọi tên em!" Bạch Tuyết luồn tay vào tóc Nhiếp Phong vội vàng hét lên: "Van cầu anh hãy gọi tên em."
Không phải là Nhu Nhu! Không phải là bảo bối mà hãy thật lòng gọi tên cô.
"Tuyết... Tuyết Nhi... Tuyết Nhi!" Nhiếp Phong khàn khàn thở dốc kèm theo tiếng gọi tên cô đầy kích tình khiến trong lòng Bạch Tuyết kích động.
"Phong! Phong!" Bạch Tuyết cũng hét tên Nhiếp Phong.
Cô không quên được lần đầu tiên làm tình với anh vào bốn năm trước. Anh cứ như vậy phóng thích thoải mái trong người cô, cũng gào thét không ngừng cầu khẩn cô gọi tên anh.
Bất luận tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, cô cũng nhất định không buông tay anh ra. Bởi vì từ lâu Nhiếp Phong đã "thuộc về" cô rồi.
Vậy nên cô muốn được hưởng thụ, dù là thân thể hay là tình cảm thì cô sẽ dùng chính phương thức của mình để có được anh.
Ai sẽ yêu ai hơn? Ai sẽ dành phần thắng trong cuộc chiến lần này? Điều đó còn chưa biết được…
**
"Đột nhiên anh rời khỏi buổi tiệc, không biết chủ nhân buổi tiệc có trách anh không?" Bạch Tuyết vừa ngáp dài vừa úp mặt mình trong lồng ngực Nhiếp Phong lầu bầu nói.
"Không sao! Nhiều người như vậy mà anh cũng không phải khách mời đặc biệt chắc họ cũng không để ý. Anh chỉ đến tham dự theo hình thức mà thôi." Bàn tay to lớn của Nhiếp Phong xoa lưng Bạch Tuyết nói: "Chỗ đó còn đau không?"
Lỗ tai Bạch Tuyết ửng đỏ, rút đầu mình vào trong chăn.
"Sao lại hỏi đến việc này?" Cô trốn trong chăn đập một quyền vào người Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong cười ha ha khiến gò má của Bạch Tuyết run lên dưới lồng ngực của Nhiếp Phong. Cô thẹn thùng, khuôn mặt lại thêm một tầng ửng đỏ.
"Lúc nãy trông em thật nhiệt tình như mèo rừng đang đến mùa động dục vậy. Sao giờ lại trở nên ngoan hiền như vậy?" Nhiếp Phong trượt sâu xuống chiếc mông yêu kiều của Bạch Tuyết, dùng sức bấm nhẹ nói: "Biểu hiện của em hôm nay thật giỏi, anh rất thích."
Giỏi lắm sao? Đây lời khen khích lệ nên có của người đàn ông đang trên giường với người phụ nữ của mình sao?
Aida, cô cảm thấy mình thật sa đọa. Điều tốt không học lại bắt chước học điều xấu.
Nhưng lời đã buông ra, còn nói cái gì là phóng ngựa lại đây, vậy đáng lý ra hiện giờ không nên thể hiện mình yếu thế mới đúng chứ.
Tay nhỏ không an phận trượt tới giữa hai chân của Nhiếp Phong, Bạch Tuyết ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên nói: "Anh... Anh cũng rất tuyệt!"
Ai đó giết chết cô đi thôi. Những lời dâm đãng như thế này mà lại xuất phát ở nơi cửa miệng của mình.
Thẹn thùng một lúc, Bạch Tuyết lại nhô đầu ra.
"Ngày hôm nay, em có gặp Hoa Nhị Nhị ở trước cửa khách sạn." Bạch Tuyết không còn cười mà thay vào đó là cảm giác lo lắng nói: "Em thấy cô ấy cùng một người đàn ông khác đi ra từ thang máy."
Vậy hai người kia đã xảy ra chuyện gì thì không cần nói cũng biết.
Nhiếp Phong nhìn dáng vẻ Bạch Tuyết có chút khổ não, rõ ràng cô ấy đang bất bình thay Tư Hoài Dương.
"Tốt nhất em không nên nói việc này với Tư Hoài Dương." Nhiếp Phong nhàn nhạt mở miệng.
Tại sao lại vậy? Rõ ràng Hoa Nhị Nhị là bạn gái của Hoài Dương nhưng cô ấy lại thuê khách sạn cùng người đàn ông khác. Đối với Tư Hoài Dương, đây chính là phản bội mà, hơn nữa cô ấy còn mạnh mẽ tuyên bố như thể ban ơn cho cậu ấy nữa." Bạch Tuyết vừa nghĩ đến dáng vẻ lúc Hoa Nhị Nhị cãi chày cãi cối thì bỗng cảm thấy tức giận đến cùng cực.
Nhiếp Phong ngồi dậy nhìn Bạch Tuyết, giọng nói lạnh lẽo mấy phần: "Đàn ông có thể chịu nghèo khổ nhưng họ không thể chịu được mình thua người phụ nữ của mình. Nếu em nói chuyện ngày hôm nay cho cậu ta biết thì cậu ấy có thể không cảm ơn em mà sẽ hận em hơn.”
Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Nhiếp Phong hỏi lại: "Hận em sao?"
Tại sao lại hận cô? Cô luôn không hy vọng Hoài Dương sẽ chịu thương tổn.
"Sự nghiệp không thành công thì có thể nói do cơ may chưa tới. Chuyện tình cảm không thành công có thể nói có duyên mà không có phận. Thế nhưng..." Nhiếp Phong nhếch miệng cười nói: "Thế nhưng nếu bị người phụ nữ của mình phản bội, cho đội nón xanh thì người đàn ông này sẽ mất hết thể diện, làm trò cười cho thiên hạ. Cả đời không ngóc đầu lên nổi."
Bạch Tuyết thẫn thờ gật gù: "Hóa ra là như vậy..." Cô cũng không hề nghĩ tới điều này.
"Em cứ để Tư Hoài Dương tự mình phát hiện chuyện của Hoa Nhị Nhị đi. Nếu cậu ấy phát hiện sớm một chút thì cũng không cảm thấy quá nhục nhã. Ít ra sau đó, em nói chuyện với cậu ấy một chút thì cậu ấy sẽ sớm thông suốt và vượt qua nỗi đau dễ dàng hơn." Nhiếp Phong vỗ vai Bạch Tuyết chân tình nói.
"Ừm." Bạch Tuyết cảm thấy anh nói cũng đúng nhưng cơn giận khó có thể tiêu tan, nói: "Nếu Hoài Dương vẫn không phát hiện ra sự thật thì phải làm sao?"
Vốn cô nghĩ Hoa Nhị Nhị là dạng người tuy vẻ ngoài mạnh miệng nhưng cũng không phải là loại người xấu, nhưng không ngờ cũng có lúc mập mờ với người đàn ông khác như vậy.
Môi Nhiếp Phong hạ xuống bắt đầu chơi đùa, khuấy đảo trong miệng Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết yếu đuối thở dốc nhìn Nhiếp Phong, trong lòng càng dấy lên khát vọng muốn chinh phục người đàn ông mạnh mẽ này ngã quỵ dưới tay mình.
Người ta vẫn nói, muốn tóm lấy đàn ông thì trước tiên hãy nắm lấy bộ vị của anh ta. Vậy cô cũng muốn có được anh, điều này có thể hay không đây?
Khẽ hôn khoé miệng Nhiếp Phong, rồi đến hầu tiết, xương quai xanh, lồng ngực... Bạch Tuyết mê hoặc đưa đầu lưỡi mình trượt sâu trên da thịt của Nhiếp Phong.
Thỉnh thoảng Nhiếp Phong lại ngâm nga như đang cổ vũ Bạch Tuyết tiếp tục.
**
"A!" Bạch Tuyết khẽ gọi một tiếng, sau đó cô như bị thôi miên chậm rãi đứng lên từ chiếc ghế kia.
Ngày hôm qua, vì vận động quá kịch liệt trên giường với Nhiếp Phong nên hôm nay cô nếm trải quả đắng.
"Bạch Tuyết, cậu không thoải mái à?" Người đồng nghiệp ngồi đối diện cô quan tâm hỏi: "Nếu không thoải mái thì xin nghỉ đi."
Nhìn cô thống khổ mỗi khi động đậy thân thể như muốn khóc, đồng nghiệp lo lắng hỏi cô.
Bạch Tuyết đang cảm thấy khó chịu, mặt đỏ đến lỗ tai lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là lâu rồi không vận động, ngày hôm qua... Ha ha" Kiểu vận động này không phải là loại vận động đối phương vẫn nghĩ nha.
Đồng sự hiểu rõ gật gù: "Đúng đấy, chúng ta ngồi lâu cũng nên thường xuyên tập thể hình. Nhưng cậu cũng đừng quá sức nếu không cũng ảnh hưởng nhiều đến sức khoẻ."
Bạch Tuyết cười ha hả cầm lấy ly đi uống nước.
Ngày hôm qua xảy ra rất nhiều chuyện nhưng vì buổi tối trải qua một đêm kích tình và vận động quá sức với Nhiếp Phong, nên hôm nay cô thật sự mệt mỏi. Lại có, Đái Kiều Nghiên lại sai cô đi xử lý hạng mục mới nữa, cô cũng thật là số khổ.
Pha một ly cà phê, Bạch Tuyết nhăn mặt trở lại chỗ ngồi, lại nhớ đến chuyện Hoa Nhị Nhị và người đàn ông khác, cô khổ não không biết làm thế nào mới đúng, không biết cô có nên nói với Tư Hoài Dương chuyện này không?
Nhiếp Phong đã dặn cô đừng nhúng tay quá nhiều vào chuyện giữa Tư Hoài Dương và Hoa Nhị Nhị. Nếu không sẽ có một ngày cô cũng sẽ chịu sự tức giận vô cớ từ người khác gây ra.
Đái Kiều Nghiên trở về nhìn thấy Bạch Tuyết đang ngồi đờ đẫn trước máy vi tính, tập tài liệu mà lúc sáng cô giao cho cô ấy làm vẫn nằm ở trên bàn.
Bĩu môi bước tới bên cạnh Bạch Tuyết, Đái Kiều Nghiên dùng đốt ngón tay mình gõ lên bàn, hừ một tiếng nói: "Làm gì mơ mộng ban ngày đấy. Nếu ngày mai không nộp bản kế hoạch cho hạng mục Xí Hoa thì cô cũng chuẩn bị trừ tiền thưởng tháng này đi là vừa."
Bạch Tuyết sợ hết hồn, đột nhiên đứng lên nhưng thân thể đau đớn đến cùng cực tựa như có ai xé ra làm trăm mảnh nên cúi người xuống.
Bĩu môi nhìn dáng vẻ đau đớn của Bạch Tuyết, lúc này trong lòng Đái Kiều Nghiên có chút thoải mái.
"À, chủ tịch đến rồi." Đái Kiều Nghiên khoanh tay lạnh lùng thốt ra "Vừa nãy vừa họp xong thì chủ tịch sai tôi nói chủ tịch chở cô trong phòng họp."
"Chủ tịch tìm tôi sao?" Bạch Tuyết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đái Kiều Nghiên "Có chuyện gì?"
Đái Kiều Nghiên ngâm nga một ca khúc, khuôn mặt vui vẻ lạ kỳ. Cô đã sớm biết sự lợi hại của bà ta rồi.
"Ai biết được? Có thể là việc nhà." Hai chữ “việc nhà” được Đái Kiều Nghiên nói với giọng cực thấp nhưng Bạch Tuyết vẫn nghe được.
Bạch Tuyết liếc mắt nhìn người đồng nghiệp đang ngồi đối diện mình, cũng vội vã che giấu nói: "Chủ tịch còn quan tâm đến việc nhà của nhân viên nữa sao?"
Đái Kiều Nghiên đang có ý gì đây? Chẳng lẽ muốn vạch trần thân phận của cô ở đây?
Đái Kiều Nghiên cũng không nói thêm gì nữa nhưng khóe miệng nở nụ cười xem thường: "Tôi mặc kệ là chuyện công hay chuyện tư. Tóm lại, ngày mai cô phải nộp bản dự án này, bằng không thì hãy rừ chức đi, về nhà chồng nuôi.”
Bạch Tuyết cắn răng trừng mắt nhìn Đái Kiều Nghiên, lại sợ cô ta nói loạn nên vội vã đi ra ngoài.
Đến cửa phòng họp, Bạch Tuyết hít thở sâu hai cái để bình phục tâm tình.
Ở lần gặp mặt hai bên gia đình lần trước, Khúc Như Hoa đã tỏ rõ thái độ không thích cô nhưng vì thái độ của Nhiếp Phong cứng rắn nên tạm thời bà chỉ có thể hoãn binh. Lẽ nào hôm nay gọi cô tới là vì chuyện này?
Gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng Khúc Như Hoa cho vào, Bạch Tuyết đẩy cửa bước vào.
"Thưa chủ tịch." Bước vào phòng họp, Bạch Tuyết cung kính chào hỏi.
Khúc Như Hoa đang ngồi trên chiếc ghế chủ tịch, nhìn thấy Bạch Tuyết vào thì lạnh lùng nói: "Ừm, ngồi đi."
Tâm tình có chút bất an ngồi xuống ghế, Bạch Tuyết đang suy nghĩ không biết Khúc Như Hoa gọi mình tới với mục đích.
Đầu tiên Khúc Như Hoa trầm mặc một hồi, trong phòng họp tràn ngập bầu không khí ngột ngạt.
"Nếu Nhiếp Phong nhất định phải cưới cô thì tôi phản đối cũng vô hiệu mà tôi cũng không thể không chấp nhận cô trở thành con dâu nhà họ Nhiếp." Giọng điệu của Khúc Như Hoa vẫn cao cao tại thượng "Thế nhưng, cô phải làm mấy việc sau đây thì tôi mới có thể an tâm."
Làm gì chứ? Bạch Tuyết hơi cau mày nhìn về phía Khúc Như Hoa.
"Chủ tịch, tôi... Không hiểu." Bạch Tuyết có cảm giác Khúc Như Hoa sắp nói ra những chuyện không tốt.
Khúc Như Hoa hừ một tiếng, mỉm cười nhìn Bạch Tuyết, nói: "Sau khi cô gả cho Nhiếp Phong thì hai người nhất định phải ở cùng tôi. Tôi sợ sự việc của Đái Kiều nghiên lại tái diễn, lỡ cô không thích Học Văn mà ngược đãi nó thì làm sao?"
"Chủ tịch, tôi..." Bạch Tuyết có chút bất đắc dĩ, cô không bị Tiểu vương gia kia ngược đãi là tốt lắm rồi.
"Còn nữa…" Khúc Như Hoa giơ tay lên ngăn cản lời Bạch Tuyết định nói: "Sau khi kêt hôn, trong vòng hai năm, không được phép con con, không được công khai chuyện kết hôn của hai người, không được lấy thân phận vợ của tổng giám đốc khi xuất hiện ở nơi công cộng, không được… "
Đầu óc Bạch Tuyết trống rỗng nhìn Khúc Như Hoa thao thao bất tuyệt, đáy lòng dần dần dâng lên cảm giác bất mãn và muốn chống đối.
Hết chương 88.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...