Vợ Yêu - Tổng Giám Đốc Phóng Ngựa Tới Đây
Cửa phòng tổng giám đốc tập đoàn PLO bị người khác dùng lực đẩy ra, còn thư ký Trương lo lắng chạy theo sau kẻ đang xông vào.
Đang cùng một vị trưởng phòng bàn công việc, Nhiếp Phong quay đầu nhìn về phía người hung hăng đang tiến vào kia.
"Xin lỗi tổng giám đốc Nhiếp, tôi không thể ngăn được cô ấy......" Thư ký Trương áy náy nhìn cấp trên.
Nhiếp Phong chỉ gật đầu một cái, cũng ra hiệu ý bảo vị trưởng bộ phận kia đi ra ngoài.
Khi cửa phòng làm việc đóng lại, sắc mặt Nhiếp Phong cũng trầm xuống.
Đái Kiều Nhu cũng lao về phía trước bàn làm việc, dùng sức vỗ hai bàn tay mình lên mặt bàn, gầm nhẹ nói: "Không ngờ Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, anh lại sai người phụ nữ kia đến bắt cóc Học Văn."
Nhiếp Phong cũng đứng lên, toàn thân toả ra hơi thở lạnh lùng, khiến đái Kiều Nhu vốn đang tức giận lại giật mình rút tay lại.
"Bắt cóc Học Văn sao?" Anh lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "A, cô cũng nên cảm ơn tôi vì không mời luật sư và cảnh sát trực tiếp đi đến khách sạn VIP để bắt Học Văn đấy, kẻo không cô lại mất thể diện vì bản thân được đăng lên đầu trang báo."
Đái Kiều Nhu khẽ cắn răng, phẫn hận nói: "Học Văn cũng là con trai tôi, thân làm mẹ muốn giữ con mình mấy ngày mà cũng không được sao?"
"Cô nhớ nó đến nỗi không cho nó đi học luôn sao? Hơn nữa lại không cho tôi và mẹ tôi đến thăm nó." Nhiếp Phong dùng sức đập một đấm xuống bàn khiến Đái Kiều Nhu sợ hãi lui lại hai bước "Hay là cô còn có dụng ý khác?"
Đái Kiều Nhu nhìn chằm chằm Nhiếp Phong một hồi lâu, im lặng một lát thầm nghĩ, cô đương nhiên có ý đồ khác rồi.
Cô muốn ngăn cản Nhiếp Phong kết hôn, ngăn cản Nhiếp Phong đưa về một người mẹ kế để chăm sóc Học Văn.
Mím chặt môi nhìn gương mặt lạnh lùng của Nhiếp Phong hồi lâu, Đái Kiều Nhu hất cằm lên, mạnh mẽ nói: "Lần này tôi từ Pháp trở về, đầu tiên muốn mời luật sư để giành lại quyền nuôi dưỡng Học Văn."
Nhiếp Phong cười lạnh nhìn Đái Kiều Nhu chậm rãi lắc đầu, trong mắt rõ ràng thể hiện vẻ khinh bỉ.
"Rose, cô cũng đừng tự rước hoạ vào thân, cũng đừng ép mình đến bước đường cùng. Nếu cô muốn nhận được quyền nuôi dưỡng Học Văn thì năm năm trước cô đã giành rồi chứ cần gì phải đợi năm năm sau mới tới đây để tranh quyền nuôi dưỡng." Nhiếp Phong đi vòng qua bàn làm việc đi về hướng Đái Kiều Nhu đang đứng, còn cô cứ liên tục lùi về phía sau "Tôi biết rõ cô đang nhớ điều gì, cũng biết rõ cô nghĩ gì nhưng tôi khuyên cô đừng quá tham lam tránh cho cuối cùng chỉ còn hai bàn tay trắng."
Đái Kiều Nhu bị khí thế lạnh lùng của Nhiếp Phong áp bức nên cô bắt đầu lo lắng, nói: "Nhưng...... Nhưng nếu anh kết hôn, anh sẽ rất nhanh có con, đến lúc đó...... đến lúc đó Học Văn......"
"Học Văn chính là con tôi, cũng đã có tên trong sổ hộ tịch. Vì thế, cô cũng sẽ không thắng nổi tôi khi muốn tranh giành nó. Còn tôi, sau khiDie nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, kết hôn, tôi có con hay không cũng chưa biết được, có lẽ tôi chỉ có mỗi Học Văn mà thôi." Nhiếp Phong lạnh lùng nói: "Dù thế nào thì việc này cũng không liên quan đến cô."
"Anh...... Nếu anh bảo đảm sau khi kết hôn không có con mà con anh chỉ có Học Văn thôi thì...... tôi sẽ không tranh quyền nuôi dưỡng nó nữa." Đái Kiều Nghiên uy hiếp nói: "Nếu không giữ lời thì tôi sẽ mang Nhiếp Học Văn rời khỏi đây."
Nhiếp Phong liếc mắt nhìn Đái Kiều Nghiên với ánh mắt chán ghét, nói: "Tương lai Học Văn sẽ được thừa kế di sản này, nó và cô cũng không có quan hệ gì nên cô cũng đừng vọng tưởng."
Đái Kiều Nhu lạnh lùng cười nói: "Tôi chính là mẹ của Học Văn. Nếu tôi không chiếm được tài sản của Nhiếp Vân thì người khác cũng đừng hòng."
Lúc này Nhiếp Phong cũng không muốn mình lại quan tâm đến Đái Kiều Nhu nữa, mấy năm trước người phụ nữ này cũng đã bộc lộ ra bản chất vô sỉ nên giờ dù anh có nói nhiều cũng chỉ vô ích.
"Cô ra ngoài đi. Tôi đề nghị tốt nhất cô mau trở lại nước Pháp quản lý công ty của cô đi. Nếu không, sẽ có một ngày, đột nhiên công ty cô sẽ phải đóng cửa, cô cũng không về kịp để xử lý tình hình đâu.” Trong lời của anh mang ý khác.
Đái Kiều Nhu cắn chặt răng, sao cô lại không hiểu ẩn ý trong lời nói của Nhiếp Phong chứ? Nhưng lúc này cô không cam lòng.
"Nhiếp Phong, tôi thật sự thương hại thay vợ tương lai của anh. Cô ấy cũng sẽ gặp tình cảnh giống tôi và Kiều Nghiên mà thôi. Tôi sẽ chống mắt lên xem hôn nhân của các người duy trì được bao lâu …Ha ha." Đái Kiều Nhu cười điên cuồng và xoay người bước ra khỏi phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...