"Nhiếp Phong... Em?" Ngón tay nhỏ nhắn tinh xảo chỉ vào tấm hình có cặp nam nữ, trong giọng nói tràn đầy nghi hoặc.
"Không sai, đây là em, còn đây là anh." Giọng nói của người đàn ông nghe ra có vẻ rất kiên nhẫn, cũng rất ôn nhu "Đây là hình em chụp ở Cambridge."
Ánh mặt trời như đang tung cửa tiến vào trong phòng, Tân Nhu ngồi phía trước cửa sổ cẩn thận nhìn tấm hình trước mặt. Còn Nhiếp Phong lại ngồi ở đối diện cô, kiên trì cặn kẽ giảng giải từng bức ảnh cô chụp chung thậm chí cũng có nhiều bức ảnh họ chụp đơn lẻ.
"Đây là hình em chụp cùng với những người bạn học nước ngoài, Suzanna, Bảo Ân, Đạt Lỵ Á..." Nhiếp Phong chỉ vào trong hình từng người có màu da khác nhau, kiên trì giải thích.
Tầm mắt Tân Nhu dịch chuyển từ trong hình dời sang nhìn Nhiếp Phong " Nhiếp Phong? Không có..."
Nhiếp Phong sửng sốt một chút, sau khi suy nghĩ một chút mới rõ ý của Tân Nhu là sao không nhìn thấy anh.
Bởi vì album ảnh này là do Phùng Lan mang từ nhà đến đây nên mọi tấm ảnh chủ yếu chỉ có mình Tân Nhu.
Phùng Lan ngồi bên cạnh Tân Nhu, giương mắt nhìn Nhiếp Phong, trong mắt có thần thái khác thường.
Trước khi sắp xếp xuất ngoại, tạm thời Tân Nhu vẫn còn tiếp nhận điều trị trong viện dưỡng lão. Nhiếp Phong sẽ tới một tuần hai lần giúp đỡ Tân Nhu nhớ lại ký ức.
Không biết là vì có nhiều người đến gặp cô quá hay vì sự xuất hiện của Nhiếp Phong khiến lòng Tân Nhu rung động mà cô dần dần đồng ý tiếp xúc với người khác.
Tuy rằng cô chìm đắm trong thế giới của mình với thời gian rất dài nhưng sự xuất hiện của Nhiếp Phong và Phùng Lan khiến Tân Nhu thỉnh thoảng cũng sẽ chú ý tới sự tồn tại của bọn họ.
"Lần sau đến đây thì hãy đem nhiều hình đến." Nhiếp Phong ngẩng đầu lên nói với Phùng Lan nói.
"Được." Phùng Lan cúi mắt nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Nhìn đồng hồ trên tay một chút, Nhiếp Phong đứng lên nói: "Tôi phải đi rồi, hôm nay là cuối tuần, tôi đã đồng ý sẽ về sớm với Học Văn."
Việc chăm sóc Nhiếp Học Văn thường ngày đều do Bạch Tuyết phụ trách, Nhiếp Phong rất yên tâm.
Mà trong lúc đó Khúc Như Hoa đang khua chuông gõ mõ chuẩn bị tổ chức hội đồng quản trị, Nhiếp Phong chỉ yên lặng chứng kiến sự thay đổi, cũng không quan tâm mẹ mình lấy chức vị tổng giám đốc ra để uy hiếp mình.
"Anh phải đi rồi sao?" Phùng Lan đứng lên, trên mặt tỏ rõ sự lưu luyến "Tình trạng của chị đã dần khá lên, hay là anh..."
"Tôi cảm thấy Tân Nhu cũng mệt mỏi." Nhiếp Phong cúi đầu liếc mắt nhìn Tân Nhu ngáp dài nói: "Đừng quá nôn nóng, cứ từ từ đi."
Phùng Lan thất vọng gật gù, cô cũng biết hiện giờ Nhiếp Phong chỉ vì muốn trả nợ cho nhà họ Nhiếp nên mới đồng ý giúp đỡ mình. Điều này cũng chứng minh anh chính là một người đàn ông tốt, có thể gánh vác và đảm đương mọi khó khăn trong cuộc sống dù ở bất kỳ tình huống nào.
Đưa Nhiếp Phong đến bãi đậu xe của viện dưỡng lão, Phùng Lan nhìn bóng lưng khá dài của anh, tim đập thình thịch.
Mấy lần tiếp xúc với anh, Phùng Lan phát hiện một mặt khác trong con người Nhiếp Phong.
Bỏ xuống hình dáng lạnh lùng của tổng Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, giám đốc tập đoàn PLO, Nhiếp Phong thực ra là một người đàn ông rất dịu dàng lại biết săn sóc cho người khác chu đáo. Mọi tính cách như được hoà lẫn trong con người anh khiến anh trở nên mê người.
Nhiếp Phong đi cùng Phùng Lan, đi đến chỗ xe mình đậu thì ngừng lại. Sau khi cửa xe hạ xuống, anh do dự vài giây mới giương mắt nói: "Lần sau tôi sẽ dẫn Học Văn đến đây."
Phùng Lan có chút kích động, hai mắt ướt át gật gù nói: "Được... Được!"
Nhiếp Phong cười, vung tay ý bảo cô vào trong và lái xe rời đi.
Phùng Lan nhìn xe Nhiếp Phong rời khỏi cổng chính viện dưỡng lão thì lấy tay ấn vào ngực mình, đỏ mặt trở về phòng bệnh của Tân Nhu.
Tân Nhu đã được hộ lý đỡ lên giường ngủ, Phùng Lan ngồi bên cạnh giường kéo tay Tân Nhu nhẹ giọng nói: "Chị à, em thật giống... thật giống như đã thích anh ấy. Năm đó, chị làm anh ấy tổn thương rồi, hay là hiện tại chị hãy để em thay chị bảo vệ anh ấy có được không?"
Bởi vì Tân Nhu đã ngủ nên cô ấ không có bất kỳ phản ứng nào, mà cho dù cô tỉnh, sợ rằng cũng không cách nào đáp lại lời em gái mình đang nằm mộng giữa ban ngày. Hình như Phùng Lan đã quên, Nhiếp Phong đã có vợ mà vợ anh chính là Bạch Tuyết.
**
Hội đồng quản trị được Khúc Như Hoa tự tay sắp xếp khá hoành tráng, tất cả cổ đông đều sẽ đến tham dự buổi họp này bao gồm cả Đái Kiều Nhu từ nước Pháp cũng trở về tham dự.
Nhiếp Phong cũng là một trong những cổ đông, thậm chí anh còn là một thành viên trong hội đồng quản trị này.
Đối với đề nghị của Khúc Như Hoa đưa ra, tất cả mọi thành viên trong hội đồng quản trị đều cảm thấy ngỡ ngàng với đề nghị thay đổi vị trí tổng giám đốc tập đoàn PLO - Nhiếp Phong. Mọi lời dị nghị bàn luận bắt đầu lan rộng cả hội trường.
Một hồi lâu sau, hội đồng quản trị mới dần im lặng, ý kiến của mọi người không thống nhất, khó có thể đưa ra kết quả.
Cuối cùng, theo đề nghị của một số thành viên khác, tạm đề nghị để Nhiếp Phong tiếp tục nắm giữ chức vụ tổng giám đốc tập đoàn PLO, đồng thời cũng vẫn bắt đầu tuyển nhân tài thay thế vào vị trí này.
Hội nghị kết thúc, Nhiếp Phong thản nhiên đi ra khỏi phòng họp.
"Nhiếp Phong!" Đái Kiều Nhu đuổi theo hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại chọc mẹ giận đến như vậy?"
Đái Kiều Nhu đã sớm tiếp thu tác phong của thái hậu Khúc Như Hoa rồi. Trước đây dù xuất thân trong gia đình thuộc hạng không tầm thường nhưng cô cũng phải nhiều lần nuốt hận vào lòng.
"Không phải bởi vì cậu kết hôn với Bạch Tuyết đó chứ?" Đái Kiều Nhu suy đoán nói: "Mẹ vốn không thích Bạch Tuyết mà. Hừ! Lần trước lúc tôi về nước lại diễn trò ở trước mặt tôi đấy chứ?"
"Tôi và Bạch Tuyết đã đăng ký kết hôn, chỉ là chưa làm tiệc mừng mà thôi." Nhiếp Phong liếc mắt nhìn Đái Kiều Nhu "Chị rất hiểu tính tình mẹ tôi mà. Bà ấy chính xác tức giận vì chuyện này."
Đái Kiều Nhu nhíu mày cười nói: "Sao vậy? Ở nước Anh đã ngốc rồi mà giờ lại muốn bắt chước công tước Ôn Toa, chỉ cần mỹ nhân không muốn giang sơn sao?"
Nhiếp Phong dừng bước lại, nhìn Đái Kiều Nhu, khuôn mặt nở nụ cười trào phúng, ngạo mạn nói: "Tôi không biết sau khi tôi rời khỏi đây thì PLO sẽ như thế nào nhưng tôi chắc chắn rời khỏi đây, tôi sẽ tốt hơn rất nhiều."
Đái Kiều Nhu mím chặt môi thu hồi nụ cười.
Nhiếp Phong không phải Nhiếp Vân. Nhiếp Phong có quá nhiều chủ kiến, anh xưa nay đều không phải đứa con trai mà vợ chồng nhà họ Nhiếp mong đợi, cũng sẽ không phải là con cờ để Khúc Như Hoa tùy ý nắm bắt. Vì lẽ đó, Nhiếp Phong khi quyết định làm việc gì thì vĩnh viễn phải nhận được những gì mình muốn, mà Nhiếp Vân thì...
Không phải cô chưa từng yêu Nhiếp Vân, ôm mối tình và ước mơ kết hôn của mình tuân theo ý người nhà sắp xếp gả cho Nhiếp Vân. Tự trong đáy lòng, cô vẫn luôn cho rằng cảm tình của Nhiếp Vân đối với Tân Nhu chỉ là nhất thời mê muội. Mà loại tình cảm như vậy thì làm sao có khả năng tiến triển thành công được?
Nhưng ngàn vạn lần Đái Kiều Nhu cũng không thể ngờ mình đã sai. Chỉ có một điểm giống nhau giữa Nhiếp Vân và Nhiếp Phong đó là “tính nhất quán" (ý nói trước sau như một). Nhiếp Vân không thể quên được Tân Nhu, thậm chí còn khiến Tân Nhu đem đứa con mới sinh ra đời đưa đến cửa... để cô tuyệt đối rơi xuống địa ngục.
"Đúng rồi, tôi đã tìm ra được Tân Nhu rồi, chỉ có điều tinh thần cô ấy có chút vấn đề. Ít lâu sau, tôi sẽ dẫn Học Văn đến gặp Tân Nhu, còn chị cũng đừng cứ nhắm vào một mình Học Văn mà gọi điện thoại hay liên lạc nữa." Nhiếp Phong đi được hai bước rồi sau đó dừng lại, xoay người nhìn Đái Kiều Nhu nói: "Anh trai đã qua đời lâu rồi, chị cũng nên có cuộc sống mới, nếu buông tay được thì hãy cứ buông tay đi. Hiện giờ tôi cũng không còn quản tập đoàn PLO nữa, nếu chị lại muốn lợi dụng Học Văn, tôi cũng sẽ thẳng tay."
Sắc mặt Đái Kiều Nhu tái mét, cắn răng nhìn bóng lưng Nhiếp Phong rời đi.
Không còn dính líu với trách nhiệm của tập đoàn PLO nữa, Nhiếp Phong tựa như ngựa hoang mất cương, ai dám ngăn cản con đường của anh thì chỉ có một con đường chết.
Hiện giờ trong lòng Đái Kiều Nhu cũng không còn cảm thấy bình yên nữa mà cô cũng không dám đối mặt hay trở mặt cùng Nhiếp Phong bởi vì anh ta thật sẽ làm như những lời anh nói. Anh thật sự không kiêng dè.
Cuối cùng cô tìm tới em gái Đái Kiều Nghiên của mình thì phát hiện cô ấy đang đánh đơn xin từ chức.
"Sao em lại chọn từ chức vào lúc này chứ?" Đái Kiều Nhu tức giận đóng lại máy tính mà Đái Kiều Nghiên đang đánh máy nói: "Tại sao em lại muốn rời khỏi tập đoàn PLO?"
Đái Kiều Nhu cũng không có ý định chống lại hành động của chị mình, cô cũng có thể đánh lại bản khác.
"Em đã nói chuyện với ba mẹ rồi, chuẩn bị trở về làm việc ở công ty nhà họ Đái. Em không muốn mình cứ ở chỗ này bảo vệ những món đồ của chị nữa." Đái Kiều Nghiên nhìn chị mình nhàn nhạt nói: "Không muốn tiếp tục làm khách vãng lai gắn bó với nhà họ Nhiếp nữa, em muốn có một mối tình đi đến hôn nhân cùng trải qua tuổi trẻ của mình một cách vui vẻ, không phải cứ ở đây tranh chấp vì anh em vô tình nhà họ Nhiếp này."
Đái Kiều Nhu không thể tin tưởng nhìn em gái mình: "Em... em đang nói gì vậy? Em làm việc ở tập đoàn PLO này, cũng có thể giúp chị..."
"Chị à, chị tỉnh lại đi!" Đái Kiều Nghiên đứng lên đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời mù mịt bên ngoài như có vẻ sắp mưa rồi. "Nếu như Nhiếp Phong không ở đây thì em cũng không cần thiết ở lại để làm Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, gián điệp cho chị nữa. Em cũng nên có cuộc sống của chính mình."
Hai người đều yêu hai anh em nhà họ Nhiếp nhưng chỉ có điều bọn họ đặt trái tim cho sai người rồi.
"Rõ ràng em có thể có cuộc sống tốt hơn mà tại sao mỗi ngày em cứ phải để mình trôi qua vô ích như vậy?" Đái Kiều Nghiên xoay người nhìn chị mình Đái Kiều Nhu "Lúc Bạch Tuyết đến nộp đơn từ chức, em đã nghĩ tại sao rõ ràng chúng ta mạnh gấp mấy trăm lần cô ấy mà lại không sánh ngang được với cô ấy? Tại sao? Dựa vào cái gì mà chúng ta cứ phải bảo vệ, tranh giành, sống cuộc sống chật vật như thế?" Môi Đái Kiều Nghiên run rẩy hai lần, chán nản ngồi trên ghế.
"Quên đi thôi chị à." Đái Kiều Nghiên dùng sắc mặt hòa hoãn đi tới trước bàn làm việc khuyên nhủ chị mình "Người nhà họ Nhiếp không đáng cho chúng ta tập trung tinh lực vào họ, anh em nhà họ Nhiếp cũng không đáng cho chúng ta vì họ mà khổ sở. Một người thì đã chết, một người đã kết hôn, bất luận người nào cũng vui sướng hạnh phúc hơn chúng ta, tội gì chúng ta phải khổ sở như vậy, không phải sao?"
"Nhưng.. Nhưng chị không cam lòng..." Đái Kiều Nhu đột nhiên chảy xuống hai hàng lệ nói: "Chị yêu anh ấy như vậy nhưng lòng anh ta lại chỉ nghĩ đến người phụ nữ khác, người phụ nữ kia lại không xứng với anh... Còn chạy đến trước mặt chị nói mình mang thai, còn nói cô ấy là..."
Tình yêu chân thành sao? Lẽ nào cô đối với Nhiếp Vân không phải là tình yêu chân thành sao?
Đái Kiều Nghiên thở dài quyết định không khuyên nhủ nữa, bất kỳ khúc mắc nào đều phải tự mình mở ra, giống như cô vậy... Thời điểm Bạch Tuyết thong thả rời khỏi phòng làm việc của cô thì cô cũng đã suy nghĩ cực kỳ lâu mới nhận thức rõ ràng tiếp theo mình nên làm gì.
**
Phùng Lan ngơ ngác nhìn Nhiếp Phong, Bạch Tuyết, Nhiếp Học Văn... ngoài ra còn có một vị khách không mời mà đến.
"Cô... Cô tới đây làm gì?" Phùng Lan nhìn Đái Kiều Nhu với ánh mắt tràn ngập địch ý.
Nhiếp Học Văn không vui nắm tay Đái Kiều Nhu nhìn Phùng Lan nói: "Dì này thật không lễ phép. Mẹ tôi đương nhiên là đến thăm bệnh! Dì nên chào đón hoặc cảm ơn mới đúng."
Phùng Lan khiếp sợ nhìn về phía Nhiếp Học Văn đang che chở cho Đái Kiều Nhu, nói không ra lời.
Đáy lòng Bạch Tuyết thở dài, cho dù Đái Kiều Nhu quanh năm suốt tháng cũng không gặp được Nhiếp Học Văn mấy lần nhưng mỗi lần xuất hiện thì cô ấy đều tỏ vẻ như một người mẹ hiền lành lẫn dịu dàng. Thêm vào đó đối với nỗi nhớ mẹ sâu đậm trong lòng Nhiếp Học Văn thì cậu hoàn toàn xem Đái Kiều Nhu như người mẹ tốt nhất trên đời của mình.
Đái Kiều Nhu thấy Nhiếp Học Văn bảo vệ mình thì trong mắt lóe ra tia đắc ý nhìn Phùng Lan, cảm thấy rất thú vị.
Cho là chị cô sinh ra đứa bé này thì sao? Hiện tại cậu bé chính là con trai của tôi.
"Nhiếp Phong! Tại sao anh lại dẫn người phụ nữ này đến đây? Cô ấy đã từng làm thương tổn chị tôi." Phùng Lan xông lên phía trước đứng trước mặt Nhiếp Phong, cả người đều sắp tiến sát vào lồng ngực anh, đôi mắt to còn loé lên hơi nước "Có thể sự xuất hiện của cô ấy sẽ kích thích đến chị tôi, không thể để cho chị gặp được."
Ánh mắt Bạch Tuyết lạnh lùng nhìn Phùng Lan như muốn lao vào lòng Nhiếp Phong, cô chỉ cười lạnh một tiếng.
Bạch Tuyết hừ lạnh nghe lời Nhiếp Phong vang lên, lập tức có một sự cảnh báo mãnh liệt xuất hiện, lui hai bước tách Phùng Lan ra.
"Nếu như sự xuất hiện của tiểu thư Đái kích thích đến Tân Nhu không phải càng tốt hơn sao?" Nhiếp Phong liếc mắt nhìn gương mặt Bạch Tuyết nói: "Như vậy cũng có lợi cho việc Tân Nhu sẽ sớm hồi phục ký ức."
Hết chương 120.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...