“Ông là ai?” Cảnh Tô dùng tiếng Trung hỏi lại lần nữa, cô nhìn ông lão kia, trong lòng có chút phòng bị.
“Ta là ông nội con.” Ông ta trả lời một câu vô cùng khó tin, nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng nghe thấy tin tức của ông nội, lúc này ông ta đột nhiên nói ông ấy là ông nội mình, cô có chút khó thừa nhận nổi.
“Làm sao có thể?” Trong lòng Cảnh Tô, ông nội nhà bọn họ không thể nào là một người như vậy.
“Bé con, không tin cũng phải tin thôi, bà nội con vẫn tốt chứ?” Ông lão có chút lo lắng băn khoăn, thoạt nhìn cứ như người nghèo không tìm được cách giải quyết vấn đề no ấm của bản thân mình vậy.
“Bà nội đã qua đời rồi.” Dù ông ấy đã nói là ông nội mình, nhưng cô vẫn không thể tự nhiên được, tâm lý vẫn còn xoắn xuýt.
“Chúng ta trước đến nhà hàng nhỏ gần đây ăn một bữa cơm đi.” Cảnh Tô đề nghị, bụng của ông đã kháng nghị không ít rồi.
“Được.” Ông ngượng ngùng gãi đầu đi theo sau Cảnh Tô, còn thỉnh thoảng nhìn người xung quanh, ông biết hành động của mình sẽ mang đến rất nhiều trở ngại cho Cảnh Tô, nhưng mà ông không kìm lại được.
“Cảnh Tô, đi theo ông!” Thấy người bên kia đang tới, ông vội vàng gọi tên Cảnh Tô sau đó bắt đầu chạy. Bọn họ chạy vào các đường phố nhỏ của Ý, may mà Cảnh Tô đã theo Tư Mộ Thần học được một ít, mấy con đường này cô vẫn có thể ứng phó được.
Nhưng Cảnh Tô không biết là cô đã tạo thành một cảnh đẹp trên đường, một phóng viên đang chụp hình, nhìn thấy cô gái phương Đông xinh đẹp kia thì lập tức lấy máy chụp lại, sau đó dùng làm ảnh bìa cho tạp chí của Ý, bởi vì loại xinh đẹp linh động này của cô đã phát huy ở đôi mắt vô cùng nhuần nhuyễn.
“Được rồi, đây là khu an toàn.”
Nhìn một vòng chung quanh, chỗ bọn họ chạy tới vẫn là cây đa kia!
“Ông lão, rốt cuộc ông muốn nói gì với con?” Cảnh Tô không kêu tiếng “ông nội” được, chỉ có thể nói qua loa như vậy.
“Nha đầu Cảnh Tô, con nhanh chóng rời khỏi Ý đi! Mau mau rời đi!” Vẻ mặt ông lão đột nhiên vô cùng khẩn trương.
“Vì sao?”
“Chẳng lẽ con không biết những người Ý phái ra kia vẫn luôn đang lùng bắt con sao” Ông lão cảm thấy kì quái, vì sao cô lại không biết được?
“Con biết, con đến Ý là để giải quyết chuyện này.” Cảnh Tô kiên định nhìn ông, cô không muốn người thân cạnh mình lại bị thương nữa.
“Con bé ngốc, con có biết mình đang làm gì không? Con là đang chui đầu vô lưới, nghe lời ông mau chạy đi!” Nếu Cảnh Tô bị bắt, cô sẽ gặp phải kết cục tế tự!
“Con phải giải quyết chuyện này, nếu không người bên cạnh con sẽ luôn bị thống khổ hành hạ!” Cảnh Tô chân thành nhìn ông.
Ông lão cảm thấy mình không thể ngăn cản quyết tâm của đứa nhỏ này nữa, nhưng cô ít nhất cũng phải có quyền hiểu rõ chân tướng!
“Nếu con đã quyết định, như vậy ta sẽ nói hết mọi chuyện với con.” Ông lão khe khẽ thở dài, đều là nghiệt ông tạo ra, ông có lỗi với người phụ nữ đó, càng có lỗi với con cháu của mình.
“Kỳ thực việc này đều là lỗi của ông, đều là ông nội vô dụng, nếu lúc trước không phải ông, bà nội con cũng không cần trải qua việc này. Cảnh Tô, bà nội con chính là thủ lĩnh bang phái!” Thật ra ông cũng là do bất đắc dĩ, ông chẳng qua chỉ là nắm giữ một nhánh nhỏ trong bang mà thôi, lúc trước sau khi Cảnh Thái Lam thương tâm đi đến Ý, sáng lập hắc bang này, ước nguyên ban đầu của bà chẳng qua là muốn trợ giúp những tên hắc bang không có nhà để về, hoặc bị bắt làm hại.
“Sau này, bà ủy thân gả cho ông, chúng ta đã có ba con, sau đó là chú con, nhưng chính ngay thời điểm bà con đến kỳ sinh, bọn chúng đã có động tĩnh. Ban đầu là những bộ hạ không cam lòng phục tùng nên bắt đầu đề cử những tên có năng lực lãnh đạo, vì thế bang phái mới chính thức đi lên đường hắc bang, trước kia vốn chỉ là một bang phái thuần túy mà thôi.” Ông lão nhớ đến ngày đó, bọn họ đã có khao khát thế nào, nhưng ai lại muốn nghênh đón những ngày thống khổ như thế sau này đâu, điều bọn họ có thể làm cũng chỉ là nhìn hạnh phúc vuột khỏi tầm tay mà thôi.
“Bà của con vẫn có uy vọng với các anh em, tên lãnh đạo kia sợ bà con một khi nói ‘không’ thì hắn sẽ phải xuống đài, cho nên hắn muốn nghĩ cách giải quyết hai chúng ta! Nhưng trước đây bà con có ân với một người, cho nên vừa nghe bọn họ muốn đối phó chúng ta thì cậu ta suốt đêm báo tin tới đây, dù vậy vẫn chậm một bước. Bà nội con mang theo ba con về nước, còn ta thì bị kẹt ở đây!” Ông lão suy sút nhìn cây đa, hốc mắt đầy nước, chuyện thống khổ nhất đời chính là phải xa rời nhau!
“Bà nội con sáng lập công ty, có ai ngờ nó là dùng để tẩy tiền đen, đều dùng thuốc phiện để giao dịch.”
“Làm sao có thể?” Cảnh Tô kinh ngạc, Cảnh Thái Lam luôn buôn bán thực phẩm mà?”
“Bà con làm vậy đều vì ông, cho đến khi ba con tiếp nhận công ty, ba con mới dùng khả năng của mình đưa công ty thoát khỏi tay bọn chúng, mà ta được sự trợ giúp của người kia cũng trốn thoát.” Có thể nghĩ, sau đó là những ngày trốn trốn tránh tránh của ông, nhìn tất cả những thứ này, tin rằng đó đều là ngụy trang của ông phải không?
Cảnh Tô ê ẩm trong lòng, “Mang con đi gặp những người đó đi!” Cảnh Tô vẫn chấp nhất, cô nhất định muốn kết thúc mọi chuyện, hiện tại bọn họ chỉ cần vui vẻ qua ngày, cũng không muốn đoạt về cái gì cả.
“Kỳ thực những người đó vẫn luôn ở cạnh con.”
“Cái gì?” Cảnh Tô kinh ngạc, làm sao có thể?
Quả thật là vậy, Hàn Tử Dương vẫn luôn bên cô, Hàn Tử Dương là người đầu tiên hắc bang phái đến tiếp cận Cảnh Tô, cả cha của Hàn Tử Dương cũng vậy.
“Ông nội Hàn Tử Dương chính là một trong những người lãnh đạo?”
“Không thể nào, không thể nào!” Cảnh Tô liên tiếp lùi về sau, không thể chấp nhận sự thật này, đúng là kết quả cô không ngờ nổi.
“Nha đầu, con biết Hàn Tử Tuấn không? Tên gia hỏa đó vẫn luôn đuổi giết con, mà các trưởng lão trong bang còn muốn lấy tư liệu buôn lậu thuốc phiện trước kia của bà nội con trong tay con nữa.”
“Hàn Tử Tuấn là ai?” Cảnh Tô mê man, cô luôn không biết Hàn Tử Dương còn có một em trai nữa.
“Là em trai của Hàn Tử Dương, cậu ta sở dĩ đuổi giết con là vì một người đàn ông, tên là Diêu Tuyết Thần.”
“Diêu Tuyết Thần sao?” Đó là tên của anh trai mà, hóa ra anh ấy không chết, anh ấy không chết!
“Anh ấy ở đâu, con muốn đi tìm anh ấy!” Cảnh Tô nắm chặt lấy cánh tay của ông lão, cô vô cùng chờ mong với tin tức này.
“Bọn họ đã về nước rồi.”
“Họ về nước làm gì?” Cảnh Tô nghi hoặc, chẳng lẽ anh ấy đã tỉnh?
“Nha đầu, bọn họ về nước là để tìm con.” Bởi vì người kia còn ôm một chút ảo tưởng cuối cùng, mỗi lần nghe thấy tên Cảnh Tô, cậu ta sẽ có phản ứng, cho nên người trong bang mới ngừng đuổi giết Cảnh Tô.
“Con lập tức quay về.” Cảnh Tô ngắt lời ông lão, dẫn theo ông về khách sạn, không phải không muốn trực tiếp đi nhưng ông khẳng định không có hộ chiếu.
Trong khách sạn, Hàn Tử Dương vẫn đang ngủ say, Cảnh Tô nhìn quần áo phân tán trên đất, trong lòng cô khủng hoảng, có phải Hàn Tử Dương gặp chuyện gì rồi không?
“Hàn Tử Dương, Hàn Tử Dương?” Cảnh Tô vội vàng đi vào, nhưng cô bị ông lão kéo lại, ông cảm thấy con gái không thích hợp nhìn thấy cảnh tượng này.
Nhưng ngoài dự kiến của ông, Hàn Tử Dương không ngủ khỏa thân. Ông nhìn cậu ta, rút một cây súng bên hông ra, ông hận người này, chính xác mà nói thì ông hận cả nhà của người này!
“Dừng tay!” Cảnh Tô đang lo lắng, vừa vào thì nhìn thấy ông đang giơ súng vào Hàn Tử Dương, tim cô nhảy vọt lên cổ họng! Tuy rằng anh ta đã làm chuyện không tốt với cô, thậm chí có thể nói là thù hận gia tộc, nhưng cô chưa từng muốn tiếp tục để những chuyện này rối rắm đến đời sau, Hàn Tử Dương cũng không làm chuyện gì quá đáng với họ.
“Vì sao?” Trong mắt ông lão đầy nghi hoặc, ông không thể hiểu tâm tình của cháu gái mình, rõ ràng giữa họ có thù hận mà?
“Chúng ta còn phải dựa vào anh ấy để lấy được hộ chiếu.” Cảnh Tô tùy tiện nêu một lý do, sau đó kéo ông lão ra ngoài dùng cơm.
Nhưng trong khách sạn năm sao, một cô gái quần áo sang trọng mang theo một người chật vật như ăn mày khiến bảo vệ trong khách sạn chú ý, bọn họ cho rằng Cảnh Tô đang bị uy hiếp.
“Tiểu thư, phiền cô mở cửa ra, cô vẫn ổn chứ?” Bảo vệ đến trước cửa phòng hỏi.
“Các anh có chuyện gì không?” Cảnh Tô nghi hoặc nhìn nhìn ông lão, mấy người này có khi nào gây bất lợi cho họ không? Cô biết hiện giờ cô không thể tin tưởng người nào.
“Tiểu thư yên tâm, chúng tôi sẽ không uy hiếp đến tính mạng của cô, chúng tôi chỉ muốn xác nhận là cô an toàn.” Bảo vệ nói rồi nhìn thoáng vào trong phòng, Cảnh Tô hiểu ra bọn họ đang hoài nghi ông nội. Xem ra không thể không cho họ vào rồi.
“Mấy người vào đi.” Cảnh Tô chỉ có thể để họ nhìn thấy tình hình thật, nếu không sẽ bị nghi ngờ.
Nhìn người vừa đi ra khỏi phòng tắm, ngay cả Cảnh Tô cũng thật không ngờ ông lại suất khí như vậy, tuy ông đã già nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ tuấn mỹ khi còn thanh niên. Hơi thở của ông hòa với mùi máu, dù là khuôn mặt người phương Đông nhưng sống mũi và góc cạnh vẫn có cảm giác cương nghị của người Ý.
“Xin lỗi, đã quấy rầy rồi!” Rất hiển nhiên, người quý khí này và người như ăn mày lúc nãy là một, cũng không phải làm chuyện xấu gì, bọn họ đã hiểu nhầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...