"Tô Tô"
"Nha Nha, thế nào?"
"Tô Tô, một tháng sau là đại thọ 50 của cha tớ, cậu có sẵn lòng tới không?"
"Sẵn lòng, tớ đương nhiên sẵn lòng! Chỉ là Nha Nha, không phải cậu muốn nói cái này với tớ thôi chứ?"
"Tô Tô, tớ đã xem báo, bác trai và cậu đã từ bỏ quan hệ!"
Mặc dù biết kết quả như thế, trong lòng Cảnh Tô vẫn hơi khổ sở.
"Tớ biết rõ!"
"Tô Tô, vậy không phải cậu thất nghiệp sao?" Trước đây không lâu mới vừa
vào Cảnh Thái Lam làm việc, chẳng bao lâu đã phải đổi công tác.
"Đúng vậy, tớ thất nghiệp, chỉ có thể đi chỗ khác tìm việc làm! Chỉ là, tớ sợ không có chỗ nào nguyện ý muốn tớ thôi!"
"Tô Tô, cậu nguyện ý đi ‘Thịnh Thế’ sao?"
"‘Thịnh Thế’? Bọn họ sẽ nguyện ý muốn tớ sao?"
"Chỉ cần cậu nguyện ý đi, tớ bảo đảm có thể đi vào!"
"Tớ đương nhiên nguyện ý đi, hiện tại trong ví tớ chỉ còn lại bốn con số để chống đỡ!"
"Đúng rồi, Tô Tô, cậu qua đây ở cùng tớ đi! Bây giờ cậu cũng không có chỗ ở!"
"Nha Nha, tớ có chỗ ở, cậu không phải lo lắng!"
"Thật? Không gạt tớ?"
"Không lừa cậu! Về phần chỗ cậu nói, hôm nay tớ sẽ đi xem thử một chút!"
"Tốt! Vậy tớ cúp đây! 88~"
"Ừm! 88~"
Cảnh Tô cúp điện thoại đi tới toilet, cô đang buồn bực, đồ rửa mặt làm thế
nào? Mới phát hiện đặt ở trước mặt cô là khăn lông cùng với đồ dùng mới
tinh các loại, Tư Mộ Thần sớm có âm mưu, nhưng cô rất rối rắm, tại sao
muốn mình ở chung với anh?
Trên thực tế, ở phòng khách, Tư Mộ Thần cũng đang suy tư cái vấn đề này!
"Cô nhóc, đi ra ăn cơm!" Anh gõ cửa phòng.
"Tư Mộ Thần, tôi muốn hỏi anh một vấn đề!" Cô cầm bát lên, nhìn bát cháo sững sờ hỏi.
"Hỏi!" Anh trả lời ngắn gọn rồi ăn bữa sáng.
"Tại sao muốn tôi ở chung? Thật hoang đường!"
Tư Mộ Thần buông bát xuống, chăm chú nhìn Cảnh Tô.
"Nếu như mà tôi nói, tôi muốn xem chừng cô, không bị người đàn ông khác lừa chạy, cô tin không?"
"Không tin!"
"Vậy thì ăn cơm!"
"Tôi đi rửa bát!"
Sau khi Cảnh Tô ăn xong chủ động nhận thầu công việc rửa bát, mà Tư Mộ Thần đang ở trong phòng khách xem ti vi, một màn này thấy thế nào đều hài.
"Tư Mộ Thần, hôm nay tôi phải đi ra ngoài một chuyến!"
"Ừ, đi đi, lái xe của tôi đi, đúng rồi! Trong ngăn kéo để di động, bên trong là đồ của cô, cô tạm thời dùng trước!"
"Ừm!"
Trước cửa ‘Thịnh Thế’, Cảnh Tô ôm hồ sơ xin việc đã chuẩn bị xong, chần chờ.
Nên tới cuối cùng phải tới, đây là cuộc sống mới của mình, nên bắt đầu phấn đấu.
"Xin chào, tiểu thư, xin hỏi cô có hẹn trước không?"
"Ừ, là như vậy, tôi tới phỏng vấn công việc!"
"Ừ, giao hồ sơ xin việc cho tôi là được rồi!"
"Ừ, được, tôi chờ tin tức của bên công ty!"
Tiểu thư lễ tân vẫn còn vô cùng khách khí, nhưng trong đôi mắt vẫn có ghen
ghét, một người đến đây xinh đẹp hơn so với mình, vậy không phải mình
lại thêm một đối thủ cạnh tranh tổng giám đốc rồi ư! Sau đó cô ta ném
một cái, phần hồ sơ xin việc kia liền tiến vào trong thùng rác.
Mới vừa về đến nhà, Cảnh Tô liền bị Tư Mộ Thần gọi lại.
"Cô nhóc, đánh ván cờ với tôi!"
"Tôi sẽ không!"
"Cô nhóc, nói dối xử lý theo như quân kỷ, rất nghiêm trọng đấy! Nhị tiểu thư nhà họ Cảnh, ngũ tuyệt, cầm kỳ thi họa mạo*!"
*ý chỉ tài năng về năm mặt: đàn, cờ, thơ, vẽ, tướng mạo
"Tôi không có tâm trạng!" Đối mặt với tên ghê tởm này, ai còn đánh cờ cùng anh! Cảnh Tô âm thầm nghĩ trong lòng.
"Không cần mắng tôi ở trong lòng, tôi đều nghe thấy! Tới đây!"
"Điều kiện!"
"Không ngờ đến đánh cờ với tôi cũng còn nói điều kiện chứ? Được, thắng tôi, giảm kỳ một năm!"
"Thật?"
"Thật!"
"Vậy thì tốt, chúng ta bắt đầu đi!"
"Cô không muốn gặp tôi đến thế?"
"Cũng không phải, nói hơn nói thiệt, ở nơi này không cần trả tiền cơm nước và tiền thuê phòng!"
"Cô chỉ có ngần ấy tiền đồ?"
"Tôi rất ít tiền đồ, người ít tiền đồ như vậy sao anh còn muốn dụ dỗ lừa gạt tôi tới nơi này!"
"Cô nhóc, cô dám cãi lại tôi? Nhìn chút tiền đồ này của cô! Đợi lát nữa sẽ để cho cô quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!"
"Anh chờ xem tôi giết anh không chừa mảnh giáp!"
Hai người ở trên bàn cờ giết chém đến trời đất u ám, Đường Tuấn ở một bên
nhìn mà sững sờ, chẳng trách mình nhấn chuông cửa lâu như vậy cũng không người mở cửa, thật may là mình biết mật mã khóa cửa.
"Thả cờ đừng hối hận!"
"Người nào hối hận, tôi chính là muốn hạ nơi này, chỉ là hạ sai!"
"Thật, cô có thể tưởng tượng, tốt lắm, cô nhóc!"
"Nghĩ xong!"
"Nhìn, giết một mảnh giang sơn của cô!"
"Hạ một quân nữa, đẩy vào tuyệt cảnh!"
"Một quân cuối cùng, hoàn mỹ thu quan! Như thế nào?"
"Ván này không tính, làm lại!"
"Cô nhóc, đây chính là ván thứ ba rồi! Cô luôn thua, cô nói xem, tôi thắng, có ích lợi gì?"
"Đây mới là chiêu của anh chứ gì? Đem quân cờ dụ tôi nghiện, rơi xuống, chờ tôi đây!"
"Thế nào, cô muốn hạ hay không? Gia* đây cứ như vậy!" Tư Mộ Thần vô sỉ ngồi trên ghế sa lon.
*gia: cách gọi ông lớn của thời xưa.
"Phốc ~" Đường Tuấn bên cạnh phun toàn bộ nước mới vừa uống vào ra ngoài, đây là lão đại của anh ta? Quả thật như côn đồ hạng nhất, "Khụ khụ!"
"Đường Tuấn, sao cậu ở chỗ này?"
"Lão đại, là các người mải đánh cờ không nhìn tôi, được không? Đây đã là bát nước thứ năm tôi uống rồi!"
"Vậy sao cậu không nhấn chuông cửa? Ngộ nhỡ có chuyện gì lúng túng thì sao!"
"Khụ khụ!" Cảnh Tô bị người đàn ông này làm cho nghẹn, sắc mặt cô đỏ bừng.
"Gấp gáp cái gì, phải nói thật, trong phòng này thêm một người phụ nữ dĩ
nhiên là phải cấm kỵ một chút!" Anh hung ác cảnh cáo anh chàng trước mắt phá hư chuyện tốt của mình.
"Đường Tuấn, tới đây đánh cờ với chị dâu cậu! Tôi đi nấu cơm!"
"Thật, lão đại, anh thật sự xuống bếp sao?"
"Cậu còn chưa cút tới đây!"
"Dạ, dạ!"
"Thật là CMN, gặp phải Đường Tuấn cậu, tôi liền phải đem tất cả bộ chửi thô
tục trong bộ đội ra dùng mà cũng không đủ! Thật là phá hủy hình tượng
nho nhã của ông đây!"
Cảnh Tô tặc lưỡi hít hà, người đàn ông này thật là tự kỷ.
"Chị dâu, em chơi cờ với chị!"
"Ai, đừng kêu loạn, tôi không phải là chị dâu của cậu!"
"Đây không phải là chuyện sớm hay muộn sao ~" Đường Tuấn ai oán nhìn Cảnh
Tô, khiến Cảnh Tô rợn cả tóc gáy, xưng hô mà thôi, không cần so đo!
"Cậu có bệnh đúng không? Một chiêu này tại sao có thể hạ xuống đây? Nên hạ
xuống chỗ này, như vậy cô nhóc này sẽ không có đường để đi!"
"Ai, cô nhóc, không phải cô giỏi cờ sao? Quân này hẳn nên hạ ở chỗ này để bao vây chặn đánh!"
"Tư Mộ Thần, anh xong chưa hả? Bằng không anh tới chơi! Chơi cờ không nói cách đi quân!"
"Được, được, tôi không nói, tôi xem!" Tư Mộ Thần thỏa hiệp.
"Mùi gì?" Đường Tuấn lấy lỗ mũi bén nhạy như chó phản ứng nhanh chóng.
"Đó không phải là món ăn rán bị cháy à!" Tư Mộ Thần nhìn bàn cờ, thuận miệng nói.
"Món ăn rán, tôi đi!"
Một bàn món ăn, như cứt chuột rán, hư một bàn!
‘King kong’, chuông cửa vang lên, lúc này ai sẽ đến? Ba người suy đoán.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...