Thi Mị bóp chặt điện thoại di động, đột nhiên quay đầu nhìn qua.Cả người của Thời Lệnh Diễn trắng trẻo, quanh người mang theo ánh sáng rực rỡ, khí chất lạnh lùng cao quý, một chút cũng đủ khiến lòng người dao động.Ngay lúc anh tiến vào, sự chú ý cũng bị cô hấp dẫn.Thi Mị nhìn thấy, ánh mắt của anh hơi dừng lại trên người cô, giây lát sau lại rơi xuống trên điện thoại di động của cô.Trong lòng của Thi Mị vang lên chuông cảnh báo mãnh liệt.Dứt khoát hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng, cô lập tức nhào đến phía anh, giọng nói mềm mại vui vẻ nói: "Chồng ơi, anh đến rồi!"Cả người bổ nhào vào trên người anh, Thi Mị dùng sức hơi lớn.Ngay tại chỗ Thời Lệnh Diễn không nhìn thấy, Thi Mị nhanh chóng tắt giao diện phần mềm.Trong điện thoại di động truyền đến âm thanh đáng yêu: Chào mọi người, tôi là heo con - Becky, đây là em trai của tôi - George.
.
.
.
.
.
’Thời Lệnh Diễn nhíu mày, tiếng nói trầm thấp lại không kiên nhẫn: "Tránh ra."Thi Mị lập tức bị đẩy ra, trên mặt cô lộ ra vẻ không vui, chu môi gọi: "Chồng ơi!"Chẳng qua, Thời Lệnh Diễn trực tiếp lướt qua cô, anh vừa cởi đồ tây của mình vừa đi về phía nhà tắm.Sau đó Thi Mị mới phát hiện, sắc mặt của anh có chút tái nhợt không bình thường.Tay trái đặt ở dạ dày, bước đi vẫn rất kiên cường, nhưng Thi Mị hiểu rõ anh như thế nào mà?Sợ là bệnh đau dạ dày của anh lại tái phát rồi.‘Rầm’ Cửa nhà tắm bị đóng sầm lại, ngay cả một ánh mắt Thời Lệnh Diễn cũng không cho cô.Thi Mị thầm thở phào nhẹ nhõm, cô vội gửi thông tin này đi, lại nhắn cho Diệp Điệu một tin nhắn: Lúc tớ không tìm cậu, đừng tìm tớ, nếu không tớ sẽ vạn kiếp bất phục, nhớ nhé!Gửi xong, cô nhìn lại toàn bộ tin nhắn, sau đó xóa đi tất cả.Vì bảo vệ, Thi Mị kéo số điện thoại của Diệp Điệu vào danh sách đen.Cô mở heo con Becky ra, giả bộ xem đến say sưa.Nhưng.......!Loại động vật này quá nhàm chán.Thi Mị giả bộ mặc quần áo, mơ màng ngủ.Lúc cô tỉnh lại một lần nữa, đã phát hiện trong căn phòng có thêm tiếng hít thở nhẹ nhàng.Thi Mị ngồi dậy, xoa xoa mắt, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.Thời Lệnh Diễn mặc áo ngủ trên người, trên bàn nhỏ đặt một máy vi tính.Mà anh đang cuộn mình trên giường nhỏ, sắc mặt lộ ra vẻ tái nhợt dưới ánh sáng của máy vi tính.Thi Mị đi đến phía anh, nhẹ giọng gọi: "Chồng ơi."Lông mày của Thời Lệnh Diễn lại nhíu chặt, anh chậm rãi mở mắt ra.Thi Mị đã ôm anh, nhẹ giọng gọi: "Chúng ta lên giường đi ngủ có được không?"Cả người của Thời Lệnh Diễn cứng đờ, bài xích đẩy cô ra, nhíu mày lạnh giọng nói: "Tránh ra.""Không mà không mà!" Thi Mị cong miệng: "Người ta muốn ngủ cùng chồng, sinh con!"Vừa nói, cô vừa nằm xuống bên cạnh Thời Lệnh Diễn!Lông mày của Thời Lệnh Diễn dựng lên, lạnh nhạt xì một tiếng: "Thích ngủ ở chỗ này sao?"Thi Mị ngây thơ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng!""Vậy thì chờ ở đây, không được động đậy." Thời Lệnh Diễn dường như mất kiên nhẫn, anh đứng lên trực tiếp ném chăm mỏng trên người lên người cô.Còn chính anh thì đi đến giường lớn bên này.Đáng được ăn mừng chính là Thi Mị chỉ ngủ được nửa giường.Mặc dù giấc ngủ hơi kém, nhưng phía bên kia của giường vẫn sạch sẽ và gọn gàng.Thời Lệnh Diễn ôm bụng nằm xuống, cảm giác nằm thẳng xuống thoải mái, khiến anh không nhịn được thở dài một tiếng.Thi Mị cẩn thận từng li từng tí đi qua, nhỏ giọng hỏi: "Bụng của chồng đau sao?"Trán Thời Lệnh Diễn toát ra mồ hôi lạnh, mí mắt cũng không nhấc lên.Thi Mị lại đi tới gần: "Thi Mị giúp anh thổi thổi, thổi thổi sẽ hết đau!"………..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...