Thoáng cái đã hơn nửa tháng trôi qua, không ai có thể tìm được Lâm Doãn Khanh.
Vương Gia hiện tại u ám đến đáng sợ, một màu mực đen tối bao trùm cả dinh thự.
Vương Quốc Đạt dạo này thường xuyên ra ngoài, đi từ sáng sớm và về nhà lúc tối muộn.
Vương Mặc chẳng biết là ông đi đâu? Ông cũng không tiện hỏi, nói thẳng ra là không muốn hỏi.
Tuổi trẻ sai lầm, giờ đây là lúc phải gánh chịu những hậu quả đó.
Trên con phố lớn sầm uất, người đi kẻ lại.
Dư âm của ngày Tết ở Mỹ vẫn còn, mặc dù nó đã kết thúc.
Vương Quốc Đạt bị thu hút với một tiệm bánh bên kia đường, không hiểu vì sao ông lại có cảm giác thân thuộc.
Ông qua đó mua một vài chiếc, cũng rất ngon nhưng sao hương vị này lại quen vậy chứ.
- “ Rất giống, thật sự rất giống.
”
Ông không tránh khỏi sự tò mò, bèn hỏi chủ tiệm.
- “ Xin hỏi, số bánh này là cửa tiệm các cô làm hay sao? ”
- “ Vương Lão Gia, số bánh ông mua thì không phải do tiệm làm.
Có một người bán cho chúng cháu ạ, doanh thu với số bánh đó rất nhiều.
Cháu nhiều lần muốn mời người làm ra những chiếc bánh đó hợp tác cùng cháu nhưng đều không được ạ.
” chủ tiệm bánh nói
- “ Vậy các cô có biết là ai mang đến không? Nó rất giống với bánh Phu Nhân tôi đã làm.
”
- “ Nếu là Phu Nhân thì chúng cháu đã biết mặt nhưng đây là cô gái trẻ tầm 25 tuổi, không phải là Phu Nhân.
”
- “ Vậy sao? Khi nào thì cô gái đó lại đến giao bánh cho các cô.
”
- “ 11h30 hàng ngày ạ, chắc cũng sắp đến rồi đó ạ.
”
- “ Cảm ơn cô ”
Vương Quốc Đạt đi ra xe, ông ngồi trong xe quan sát tất cả.
Làm sao có chuyện giống nhau đến như vậy? Ông nhất định phải đi theo cô gái đó.
Cái hương vị này làm sao ông quên được, cả đời ông cũng không thể quên.
Sau khi cô gái kia giao đồ cho tiệm bánh kia xong, ông liền đi theo chiếc xe đó.
Ông nhất quyết phải tìm được người làm những chiếc bánh này.
Sau 3h đồng hồ di chuyển, Vương Quốc Đạt có mặt tại vùng quê Lâm Doãn Khanh đang sinh sống.
Chiếc xe sang trọng xuất hiện khiến ai cũng phải ngỡ ngàng, họ không biết Vương Quốc Đạt là ai.
Càng không biết ông muốn tìm ai, ông hỏi những người xung quanh về Lâm Doãn Khanh thì họ đã chỉ ông nơi bà sống.
Vương Quốc Đạt theo chỉ dẫn, ông đứng trước cửa tiệm đó.
Bóng dáng quen thuộc xuất hiện, quả nhiên ông đoán đúng, nếu hôm nay không đi theo thì chắc chắn sẽ không tìm được bà.
Lâm Doãn Khanh cảm tưởng có người nhìn mình, bà quay lưng lại thì nhìn thấy Vương Quốc Đạt.
- “ V....!Vương....Quốc Đạt....!” Lâm Doãn Khanh ngỡ ngàng, tại sao ông ta lại có mặt ở đây chứ
- “ Vương Phu Nhân, về Vương Gia đi.
Đừng ở đây chịu khổ nữa.
”
- “ Tôi không về, tôi không muốn về.
Ông về đi, đừng làm phiền cuộc sống của tôi.
Tôi sống rất tốt, không khổ cực.
Mau cút về ngôi nhà đó đi.
” Lâm Doãn Khanh đến tận nơi này mà sao Vương Quốc Đạt có thể tìm đến chứ
- “ Không muốn cũng phải quay về ” Vương Quốc Đạt kéo tay Lâm Doãn Khanh rời đi
- “ Vương Quốc Đạt, bỏ tay tôi ra, tôi không muốn về lại ngôi nhà đó nữa.
Bỏ tôi ra, ông khốn nạn vừa phải thôi.
” Lâm Doãn Khanh hét lớn, bà gào lên, ngôi nhà đó đâu khác gì cái địa ngục chứ
- “ 39 năm trước em nói tôi khốn nạn, 39 năm sau thì nó vẫn như vậy.
Không theo tôi về, tôi biến nơi này thành đống hoang tàn đổ nát.
”
- “ Vương Quốc Đạt, ông không sợ quả báo hay sao? Làm bao nhiêu chuyện ác thì không thấy lương tâm cắn rứt sao? ” Lâm Doãn Khanh cứ bị Vương Quốc Đạt lôi đi, bà phải ở lại đây, ánh mắt cầu cứu những người xung quanh nhưng họ không thể giúp bà.
Thế lực của Vương Quốc Đạt rất mạnh, họ không thể đấu lại
- “ Nếu sợ thì tại sao tôi dám làm những việc đó.
Đừng cầu cứu nữa, vô ích.
Nhất định hôm nay em sẽ phải quay về Vương Gia.
”
- “ Tôi không về, không về.
Bỏ tay tôi ra, áaaaaa.....!”
Cổ tay của Lâm Doãn Khanh bị Vương Quốc Đạt nắm chặt, khiến nó đỏ ửng, gần như bật máu, rất đau rát.
- “ Già cả rồi, hãy sống tích đức cho con cái đi.
Tôi không thể sống ở nơi đó được nữa, bỏ ra.
Vương Quốc Đạt, ông muốn điên thì điên một mình đi, đừng bắt tôi điên chung với ông.
” Lâm Doãn Khanh không thể quay lại Vương Gia, nhất định không quay về đó
Vương Quốc Đạt không để tâm đến lời nói của Lâm Doãn Khanh, nhất định phải đưa bà quay lại Vương Gia.
- “ Này ông kia, ông có quan hệ gì với bà ấy mà lại lôi kéo như thế.
Có tin tôi báo công an không? ” một người đàn ông không chịu được mà lên tiếng
- “ Phải xem công an làm gì nổi tôi không? Vợ chồng về cùng nhau thì sai ở đâu? Các người biết đây là ai không? Vợ tôi, Vương Phu Nhân của Vương Gia.
Nghe rõ chưa.
”
- “ Vương Phu Nhân, Vương Lão Gia.
Tôi có mắt như mù, xin Lão Gia và Phu Nhân tha lỗi.
” người đàn ông có cúi đầu quỳ xuống đất
- “ Tôi nói rồi, không ai cứu nổi em đâu.
Một ngày ở Vương Gia và cả đời cũng ở Vương Gia.
”
Vương Quốc Đạt đưa Lâm Doãn Khanh vào xe, đưa bà về nhà.
- “ Tại sao vậy? Đến từng tuổi này rồi ông không thể trả tự do cho tôi hay sao? Còn muốn giam giữ tôi trong ngôi nhà đó để làm gì nữa.
” Lâm Doãn Khanh nhìn Vương Quốc Đạt bằng ánh mắt căm hận
- “ Không thể trả tự do cho em.
”
- “ Vậy tôi chết đi là được chứ gì.
Gần 40 bị giam giữ, bây giờ vẫn không thể thoát.
Một khi con trai tôi quay lại, tôi sẽ đi cùng với nó.
Từ bây giờ bản thân lại trở thành con chim bị nhốt trong lồng.
Ông muốn làm gì thì cứ làm, tùy.
”
Lâm Doãn Khanh thật sự mệt mỏi rồi, trốn đi đến một nơi xa nhưng vẫn bị bắt lại.
Khi Vương Kiên quay lại, bà sẽ đi theo anh và khi đó sẽ tìm cách lìa xa cõi đời.
Từ ngày hôm đó, Lâm Doãn Khanh quay lại Vương Gia.
Cả ngày không ăn uống, không đi ra ngoài, chỉ ở trong phòng.
Ngày tháng trôi qua, bà tiều tụy đến đáng sợ.
Vương Quốc Đạt làm gì cũng đều vô ích, bà không hề thay đổi.
Ánh mắt thất thần, gần như sắp hóa điên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...