Thị trấn Đại Nghĩa 60 km
Viễn cảnh con gái lấy chồng xa, ai cũng hiểu nhưng Lưu Thanh Huyền lấy chồng xa quá đồng nghĩa với việc cô sẽ phải chuyển công tác.
Vợ ngoại thành - chồng nội thành, hàng xóm xung quanh ai cũng vui thay cho gia đình Lưu Thanh Huyền.
Gia đình chồng giàu có, lại là người thành phố, chắc chắn sẽ có một cuộc sống tốt.
Nhưng phải trải qua thì mới biết được, chứ không thể đoán trước được điều gì.
Khách khứa nhà trai lần lượt đi vào trong hội trường cưới, Trương Vũ Khoa theo chỉ dẫn của trưởng họ nhà gái đi vào phòng dắt tay Lưu Thanh Huyền bước ra ngoài.
Lưu Thanh Huyền mặc váy cưới dáng xoè rộng, bụng cũng không bị lộ, cô cũng chỉ đi giày thấp gót, không nên đi giày quá cao.
Như vậy sẽ rất đau chân, còn ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.
Trương Vũ Khoa tay cầm hoa cưới, đưa cho Lưu Thanh Huyền.
Anh đứng ở phía sau cầm váy cho cô, hai người dưới sự chỉ dẫn của trưởng họ nhà gái.
Thắp hương lên bàn thờ tổ tiên.
Sau đó Trương Vũ Khoa đưa cô ra sân khấu của hội trường cưới, mẹ anh và mẹ cô trao của hồi môn cho con dâu.
Mọi nghi thức được diễn ra khá nhanh chóng, cũng đã đến lúc về nhà trai.
Trên đường đi, Lưu Thanh Huyền không dám ngoái lại nhìn, đây là một điều cấm kỵ khi con gái về nhà chồng.
Nếu quay lại nhìn thì trong hôn nhân sẽ không may mắn và hạnh phúc.
Chẳng mấy chốc hai người đã ngồi trong xe hoa về nhà của Trương Vũ Khoa.
Lưu Thanh Huyền phải tạm biệt ngôi nhà mình đã từng ở hai mươi mấy năm, từ nay sẽ không được cha mẹ chiều chuộng cô nữa.
Sẽ phải đến một nơi xa lạ, không người thân để sống.
Học cách chịu đựng, nhẫn nhục, dù không muốn nhưng không thể phản bác, muốn khóc cũng chỉ được khóc một mình.
Lưu Thanh Huyền cố gắng không khóc nhưng cô càng cố gắng thì nước mắt càng rơi.
Trương Vũ Khoa lấy khăn lau nước mắt cho vợ mình.
- “ Thanh Huyền ngoan, không khóc nữa em.
Mỗi khi em nhớ bố mẹ, anh sẽ đưa em về với ba mẹ.
Nín khóc nào.
”
- “ Em không cầm lòng được.
Em cũng chỉ mong gia đình anh và cả anh sẽ không bạc đãi em, em cũng chỉ có anh và con là người thân.
Em cũng không cần người khác phải cung phụng em.
Lấy chồng xa nhà những 60 km, nó không phải là gần.
Em không hối hận, em chỉ mong anh và gia đình anh không phải người tồi tệ.
Nếu anh và gia đình anh quá đáng, em sẽ mang con đi, sau đó chúng ta sẽ ly hôn.
Em cũng sẽ không mang bất cứ thứ gì của nhà anh đi cả.
Còn nữa, anh ngoại tình thì em cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Anh đồng ý không? ”
- “ Được rồi, anh đồng ý.
Anh sẽ không ngoại tình, đối xử với em thật tốt.
Anh biết em sẽ rất tủi thân nhưng có anh ở đây rồi, em không còn phải sợ nữa.
Đường đi rất xa, em mệt thì hãy ngủ đi.
”
Trương Vũ Khoa đặt tay lên ghế để cô tựa đầu vào người anh ngủ, vợ anh đã mệt lắm rồi.
Anh hiểu cảm giác của vợ anh chứ, những lời Vương Kiên đã nói với anh ngày hôm qua là hoàn toàn đúng, không sai một chút nào.
Anh phải là người chồng tốt, dù như thế nào cũng phải bảo vệ được cô trước gia đình của anh, không để cô phải chịu khổ, nếu không thì anh làm sao đối diện được với bố mẹ vợ.
1h30 phút thì đoàn xe đã về đến hội trường cưới của nhà trai - ngõ 325 phố Kim Ngưu, phường Thanh Lương, quận Hai Bà Trưng.
Mọi nghi thức được tiến hành, Lưu Thanh Huyền dù rất mệt trong người nhưng cô vẫn cố gắng làm xong các nghi thức này.
Người bình thường đã mệt, cô lại đang mang thai bốn tháng, lại càng mệt hơn.
Tiếng nhạc du dương, mừng ngày hạnh phúc của đôi trẻ.
Trương Vũ Khoa, Lưu Thanh Huyền, Vương Kiên, Trần Thanh Ngọc rất đúng với câu nói " Một người buông tay, bốn người hạnh phúc "
Quan khách ai nấy cũng đều ra về, kết thúc trong vui vẻ.
Mọi thứ đều diễn ra thuận lợi, không gặp bất trắc gì.
Trương Vũ Khoa bế Lưu Thanh Huyền vào phòng ngủ, bạn thân của cô giúp cô thay đồ và rửa mặt.
Lưu Thanh Huyền vì quá mệt nên đã ngủ luôn, cô vừa mỏi lưng vừa đau chân.
Đám cưới kết thúc, hôn nhân viên mãn, hạnh phúc trăm năm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...