Trương Vũ Khoa cười ngượng, anh đương nhiên là phải làm như vậy rồi.
Đa phần chấm dứt được rồi, cũng cần phải có thời gian.
- “ Anh nói rất đúng, đương nhiên phải như vậy rồi.
”
- “ Vợ anh mang thai bốn tháng, trùng với thời gian chúng tôi kết hôn nhỉ.
Bụng lớn như vậy rồi, sao bây giờ mới quyết định kết hôn vậy.
” Vương Kiên ôm vợ, miệng thì đá xéo Trương Vũ Khoa
- “ Do công việc của tôi và cô ấy đều bận cả nên bây giờ mới tổ chức được, cũng không phải là quá muộn.
”
Trương Vũ Khoa gắng gượng đáp trả lại Vương Kiên, kì thực trong lòng anh rất run.
Không phải sợ mà là khó solo lại Vương Kiên.
- “ Bận thì cũng phải chịu thôi.
Thân là đàn ông, gây ra cho con gái người ta những gì thì phải chịu trách nhiệm.
Đừng bao giờ chơi xong rồi bỏ.
”
Trương Vũ Khoa không nói gì thêm, anh chỉ gật đầu.
Sự thật thì anh cạn lời rồi, chẳng còn lời gì có thể đáp lại Vương Kiên.
- “ Ở nhà, người ta là con gái bảo bối của cha mẹ, chưa từng chịu khổ.
Chấp nhận về nhà mình làm dâu, một nơi xa lạ, cũng chỉ có mình là người thân mà thôi.
”
Nghe Vương Kiên móc mỉa mà Trương Vũ Khoa toát hết cả mồ hôi, đúng là người đàn ông quyền lực.
Nói ra câu nào đều khiến người khác không dám đáp lại.
Trần Thanh Ngọc ngao ngán lắc đầu, lớn đầu rồi còn đi so đo.
Vương Quỳnh Trang và Vương Nghiêm trong lòng vỗ tay thán phục ba mình, quá là đỉnh.
- “ Cũng muộn rồi, vợ chồng tôi xin phép.
Thanh Ngọc, hai mẹ con giữ sức khỏe.
”
- “ Anh chị về cẩn thận ạ ” Trần Thanh Ngọc
- “ Cháu chào cô chú ” Vương Quỳnh Trang, Vương Nghiêm đồng thanh
Trương Vũ Khoa, Lưu Thanh Huyền gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Trần Thanh Ngọc lườm Vương Kiên.
- “ Anh bị điên à? To đầu rồi mà cứ phải so đo như trẻ con.
”
- “ Phải so đo, giờ đi ngủ.
Mai còn đi đám cưới chứ.
”
- “ Quỳnh Trang, đưa em đi ngủ.
Khoá cửa rồi tắt điện.
”
- “ Vâng ba ”
Vương Kiên đưa Trần Thanh Ngọc đi ngủ, Vương Quỳnh Trang làm những việc Vương Kiên dặn xong thì cũng đưa Vương Nghiêm lên phòng.
Không gian yên tĩnh, mọi vật chìm trong giấc ngủ.
Thật bình yên.
Đúng 9h sáng hôm sau, Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc có mặt tại đám cưới của Trương Vũ Khoa.
Tuy không đồ sộ hoành tráng được như Vương Kiên nhưng vẫn rất đẹp.
Vương Kiên ăn mặc không quá nổi trội nhưng vợ anh thì phải khác.
Chất liệu phải ưu tiên loại vải mềm, thoáng, dù bây giờ đang là mùa đông nhưng vẫn có nắng hanh.
Gió thổi nhẹ thổi thành từng đợt, vừa lạnh vừa khô rát.
Trương Vũ Khoa niềm nở đón chào các vị khách quý đến tham dự, tất cả sẽ ăn uống và ngồi nghỉ, chờ thời gian đi đón dâu.
Vừa nhìn thấy Trương Vũ Khoa, Trần Thanh Ngọc đưa một chiếc phong bì mừng cưới cho anh.
- “ Trăm năm hạnh phúc anh nhé! ”
- “ Cảm ơn em ”
Trương Vũ Khoa vui vẻ cầm lấy, đằng sau nụ cười ấy không hẳn là niềm vui thật sự.
Đêm đó Trương Vũ Khoa uống rượu say, cướp mất lần đầu tiên của Lưu Thanh Huyền, cô đã mang thai.
Anh gây ra những gì thì ắt phải chịu trách nhiệm.
Một phần là trách nhiệm, một phần là tình cảm.
Bây giờ có thể chưa yêu nhưng chung sống với nhau ắt cũng sẽ phát sinh tình cảm.
Nếu anh không uống rượu thì cũng sẽ có đám cưới này.
Nhưng cũng vì quá đau lòng nhìn người mình yêu đi lấy chồng.
Mẹ của Trương Vũ Khoa hiểu rõ mọi chuyện hơn ai hết, bà cũng chỉ mong cuộc hôn nhân này không phải là hôn nhân đổ vỡ.
Không yêu thì vẫn có thể bồi đắp được, đau khổ vẫn là yêu người không yêu mình.
Bà thoáng nhìn qua Trần Thanh Ngọc, cứ nghĩ rằng cô sẽ là con dâu bà nhưng không phải.
Con bà làm gì có khả năng đối chọi lại Vương Kiên.
Mà kể cả có đối chọi, xác định sẽ thua cuộc và thất bại.
Mà cô không yêu con trai bà, cố gắng như thế nào cũng bằng thừa.
Lưu Thanh Huyền dịu dàng, hiền lành lại ngoan ngoãn.
Lại đang mang trong mình cốt nhục của nhà họ Trương.
Từ nay về sau, hy vọng rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn.
2h chiều, đoàn đón dâu của nhà trai di chuyển đến hội trường cưới của nhà gái tại Thị trấn Đại Nghĩa - Mỹ Đức.
Chiếc xe hoa đưa đón cô dâu dẫn đầu, sau đó là những xe khác nối đuôi nhau chạy trên đường quốc lộ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...