Vợ chồng Vương Gia Minh và Vương Quỳnh Trang vẫn chưa biết Vương Kiên xảy ra tai nạn.
1 tuần ở bệnh viện, Vương Kiên được phép xuất viện và trị thương tại nhà.
Buổi tối trước khi xuất viện, chủ công trình xây dựng nhà ở của Vương Kiên có gọi điện cho anh.
- “ Alo, anh Kiên.
Nội thất và kiến trúc đã xong xuôi, không biết khi nào tôi có thể bàn giao cho anh được nhỉ.
”
- “ Tôi sẽ sắp xếp thời gian gặp mặt, sẽ sớm thôi.
” Vương Kiên
- “ Được.
Tôi chờ thông tin từ anh.
”
Cả hai tắt máy, chủ công trình là người trẻ tuổi nên hai người xưng hô như vậy là hoàn toàn hợp lý.
Trần Thanh Ngọc không muốn cho Vương Nghiêm đến bệnh viện, khi nào anh xuất viện, lúc ấy đưa con trai đến thăm cũng không muộn.
Vương Hải vẫn luôn có xích mích với Vương Kiên, anh từ lúc đó không gặp mặt Vương Kiên lần nào nữa.
Nguyễn Vy định sẽ đưa Vương Thùy Dương và Vương Mạc đến thăm Vương Kiên khi anh về nhà.
Mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, Vương Kiên không cần phải chống nạng, anh có thể đi được.
Chân anh chỉ bị va chạm mạnh, đi đứng cũng khập khiễng một chút.
Trần Thanh Ngọc nhìn Vương Kiên như vậy, cô cũng hơi lo lắng.
Sợ rằng anh không may bị gì đó.
- “ Như vậy có ổn không? Em thấy....!” Trần Thanh Ngọc ái ngại nói
- “ Không sao cả, anh đi được.
Chỉ là đi chậm hơn bình thường với lại cũng khó khăn hơn trước kia.
” Vương Kiên
- “ Anh rốt cuộc là làm bằng gì thế, đau như vậy còn bảo không đau.
Em là bác sĩ, cần gì phải dối lòng chứ.
Anh với anh Vương Hải là anh em ruột, tại sao lại trở nên như vậy.
” Trần Thanh Ngọc
Thật ra Vương Kiên cũng không có đồ đạc gì nhiều, chỉ mang một túi cỡ vừa là đủ.
Trần Thanh Ngọc đưa Vương Kiên xuống tầng 1 của bệnh viện.
- “ Anh có lý do công việc, dù đau vẫn phải chịu.
Anh là người làm sai, anh ấy như vậy anh cũng không thể trách.
”
- “ Sai lầm thì ai cũng mắc phải mà, tha thứ và bỏ qua cho nhau không được hay sao? ”
- “ Sai lầm này không xứng đáng để được tha thứ.
Nếu như sau này, em nhớ ra tất cả thì em có thể không bỏ mặc anh không? ”
Vương Kiên chỉ sợ ngày đó xảy đến, cô sẽ căm ghét anh như trước.
Nhân lúc cô còn chưa nhớ ra mọi chuyện, tận hưởng hạnh phúc này cũng ấm lòng rồi.
- “ Không bỏ, em yêu anh mà.
Tìm anh khổ cực như vậy mà, em sẽ không bỏ anh đâu.
Em thề đấy.
”
- “ Đợi anh khoẻ lại như trước, chúng ta kết hôn có được không? ”
Trần Thanh Ngọc không nói gì, cô cúi đầu mỉm cười hạnh phúc.
Ôm nhẹ Vương Kiên một cái, Vương Kiên ôm chặt cô vào ngực mình.
Viễn cảnh hạnh phúc mà Vương Kiên mơ ước từ lâu, nó đã trở thành hiện thực.
Cô không nhớ các kí ức trước kia, chi bằng trói buộc cô vào cuộc sống hôn nhân.
Hãy cho Vương Kiên ích kỉ một lần.
Anh biết rằng một khi bước vào Vương Gia làm dâu thì chỉ có kết hôn chứ không có ly hôn, vào thì không thể bước ra.
Không còn ai có thể cản trở anh được nữa, quyền thế và địa vị cao nhất rồi.
Từ nay về sau, anh nhất định sẽ bảo vệ cô một cách chu toàn.
Người người nhìn Vương Kiên và Trần Thanh Ngọc, ai cũng ngưỡng mộ và ao ước.
Những người làm việc ở bệnh viện đa khoa Phương Đông cứ nghĩ Trần Thanh Ngọc và Trương Vũ Khoa sẽ thành đôi nhưng không phải, họ yêu và bên cạnh một người khác.
Trần Thanh Ngọc gọi taxi đưa Vương Kiên về Vincom TAN HOANG MINH, chỉ mất 30 phút di chuyển tương đương với 11km.
Hai người xuống xe, Trần Thanh Ngọc nhìn toàn cảnh Vincom TAN HOANG MINH ngoài đường Hoàng Minh Giám.
Thật sự ngày nào cô cũng đi qua, bảo sao luôn có cảm giác đặc biệt.
- “ Đi thôi, sau này em muốn nhìn lúc nào cũng được.
Nếu em muốn thì....!”
Vương Kiên đang định nói tiếp thì Trần Thanh Ngọc ngăn lại.
- “ Thôi dừng, em không có nhu cầu sử dụng.
Đừng có hoang phí nữa, giàu rồi nhưng cũng không được hoang phí như thế.
”
- “ Sao em biết anh sẽ nói như vậy? ”
- “ Tại sao em lại không biết.
Những người giàu nứt tường đổ vách như anh thì lúc nào chẳng như vậy.
Em nói rồi, đừng tiêu tiền vào những thứ linh tinh.
”
- “ Anh nhớ rồi.
”
Hai người đi vào trong sảnh của chung cư, Vương Kiên đưa Trần Thanh Ngọc vào thang máy đi lên tầng 9.
Bởi lẽ trong người Vương Kiên có thìa khóa phòng rồi nên không cần nhờ đến lễ tân.
Tầng 9, phòng 478
Vừa mở cửa, Trần Thanh Ngọc đã bị nội thất xung quanh làm choáng ngợp.
Nó cũng quá đỗi là đẹp đi, đúng là chỉ dành cho người giàu.
- “ Người giàu đúng là ở đẳng cấp khác, luôn có lối đi riêng.
Anh chẳng khác anh trai em chỗ nào, chuyên đi khoe của.
”
- “ Mình có của thì phải khoe cho thiên hạ biết, cho thiên hạ trầm trồ.
”
- “ Bất lực vô cùng, mệt mỏi thật sự.
Mà anh có muốn ăn gì không? Em đi mua.
”
Trần Thanh Ngọc ngồi xuống nhìn Vương Kiên.
Vương Kiên lắc đầu không đáp, áp sát gương mặt của cô nhìn thẳng vào mắt anh.
- “ Ăn em là đủ no rồi, không cần phải ăn những thứ khác.
”
Hai má Trần Thanh Ngọc đỏ bừng, muốn kiếm một cái gì đó để chui xuống cho hết ngượng.
Vương Kiên nhẹ nhàng hôn cô, Trần Thanh Ngọc cũng dịu dàng đáp trả lại nụ hôn của anh.
Hai người tận hưởng hạnh phúc của cặp đôi yêu nhau, không có ân oán cũng không có thù hận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...