Khoảng 20 phút sau thì Chu Thanh Nga và Vương Nghiêm về đến nhà, nhà bà cũng không xa Đại học Bách Khoa Hà Nội là bao nhiêu.
Nơi đây tập trung đông đúc, tỉ lệ sinh viên tìm được nơi ở cũng khó.
Bà thì cũng chỉ cho tối đa 3 người ở vì nhà chỉ còn 3 phòng trống.
Sinh viên năm đầu lên cũng ngoan ngoãn, dễ mến.
Lúc họ về thì trời cũng tối mịt, đèn điện trong ngõ đã bật.
Trần Thanh Ngọc ra mở cửa cho hai người, thấy con trai đi chơi về vui như vậy thì trong lòng cô cũng thấy vui.
- “ Hai bà cháu đi chơi có vui không nào? ” Trần Thanh Ngọc
- “ dạ có ạ.
Có cái hồ rộng ơi là rộng luôn, nhiều cây, hoa và cá nữa.
Bao nhiêu người luôn mẹ ạ, có cả người nói tiếng Anh nữa.
” Vương Nghiêm nhanh nhảu nói
- “ Được rồi, đi tắm nào.
” Trần Thanh Ngọc bế Vương Nghiêm
- “ dạ ” Vương Nghiêm gật đầu
Trần Thanh Ngọc tắm cho Vương Nghiêm, Chu Thanh Nga cũng vậy.
..........
Một lát sau, ba người đều đã tắm rửa xong xuôi.
Bây giờ là 7h tối, thường thì Chu Thanh Nga sẽ xem tin tức trong và ngoài nước của kênh truyền hình VTV1.
Bữa cơm tuy đơn giản, không quá cầu kỳ nhưng nó ngập tràn sự ấm áp của tình thân.
Vương Nghiêm trong lòng vô cùng hạnh phúc.
Chỉ cần ba em quay lại là đủ rồi, em cũng phải cẩn thận với mấy người theo đuổi mẹ.
Em không biết người tên Trương Vũ Khoa hôm qua là ai nhưng chắc là thích mẹ em lâu rồi thì phải.
Ăn uống và dọn dẹp xong xuôi, cả ba người ngồi chơi vui vẻ ở phòng khách.
Trần Thanh Ngọc có việc phải làm, ngày mai cô sẽ phải đến bệnh viện làm việc rồi.
Cũng nên xem lại các hồ sơ bệnh án trước, nói chung làm bác sĩ cũng chẳng nhàn rỗi gì.
Bận khá nhiều việc.
Vương Nghiêm cầm điện thoại của Trần Thanh Ngọc chơi, đang chơi thì em thấy có cuộc gọi.
Màn hình hiện lên ba chữ " Trương Vũ Khoa " em nghĩ trong lòng " tình địch của ba đây rồi, phải nói chuyện xem sao? "
Vương Nghiêm xin phép Chu Thanh Nga đi vào phòng tắm, em phải xử lý cái tên này mới được.
Càng sớm thì càng tốt, hôm nay không được thì ngày mai.
Vương Nghiêm trượt điện thoại lên để kết nối với Trương Vũ Khoa, còn Trương Vũ Khoa cứ tưởng Trần Thanh Ngọc là người nghe máy nên anh không nghi ngờ gì.
- “ Alo, Thanh Ngọc.
Em bao giờ sẽ đến bệnh viện.
”
- “ Chú hỏi làm gì? Liên quan gì đến chú.
” Vương Nghiêm thay đổi khuôn mặt 360°, bộ mặt này không khác Vương Kiên khi tức giận là mấy
- “ Ai vậy? Thanh Ngọc đâu? ” Trương Vũ Khoa ngơ ngác một phen, là giọng của trẻ con mà sao anh cảm thấy rùng mình vậy chứ
- “ Ai chú không cần biết, chú hỏi mẹ tôi làm gì.
” Vương Nghiêm mặt lạnh tanh đáp
- “ Mẹ? Con trai? Cháu là con trai của Thanh Ngọc??? ” Trương Vũ Khoa ngơ ngác, sao Trần Thanh Ngọc lại có con? Chẳng phải nói mất rồi sao? Chẳng lẽ là con trai của cô với anh ta?
- “ Phải thì sao? Mẹ là của ba tôi.
Chú không có cửa đâu, đừng phí công vô ích nữa.
Mẹ tôi chỉ yêu ba, không có tình cảm gì với chú đâu.
Từ bỏ đi trước khi quá muộn, cố quá thành quá cố.
Đừng để tư cách làm bạn cũng không có, tôi là không muốn nói nhiều với chú đâu.
”
- “ Ba cháu là ai? ” Trương Vũ Khoa không từ bỏ, anh tin mọi sự chờ đợi của mình sẽ có kết quả xứng đáng
- “ Vương Kiên, tân chủ tịch Vương Thị.
Đứng đầu New York.
”
Trương Vũ Khoa chợt sững sờ.
Vương Kiên chẳng lẽ là chủ Vương Thị, lão đại Vương Long bang hay sao.
Địa vị và quyền thế của anh ta không ai đấu lại được, Thanh Ngọc liệu còn yêu anh ta không?
- “ Chú hãy buông bỏ đi, đừng khiến mình chịu hậu họa.
Mẹ tôi không yêu chú.
”
Không để Trương Vũ Khoa trả lời, Vương Nghiêm tắt điện thoại.
Em xóa lịch sử cuộc gọi để mẹ không nghi ngờ, sau đó đi ra ngoài chơi như bình thường.
Trương Vũ Khoa nghe xong những lời Vương Nghiêm vừa nói, anh không tin vào tai mình.
" Mình cứ nghĩ Vương Kiên cũng chỉ là người đàn ông bình thường, nhưng lại là người đàn ông quyền lực bậc nhất New York.
Phải làm sao đây, mình làm sao đấu lại được anh ta.
Đứa bé vừa nãy đã nói như vậy rồi, tại sao mọi chuyện lại như vậy chứ.
Quả nhiên là con trai Vương Kiên, uy lực từ bé, khí thế ngập trời.
Dù là người đàn ông 30 tuổi nhưng vẫn thấy khiếp sợ khi nghe giọng nói đầy quyền lực đó.
"
9h tối, Vương Nghiêm và Chu Thanh Nga đều đã đi ngủ.
Duy nhất chỉ là bàn làm việc của Trần Thanh Ngọc vẫn còn sáng đèn, 10h30 mới xong.
Cô lên giường thấy con trai đã ngủ ngon, hơi thở đều đều.
Cô nằm xuống ôm Vương Nghiêm, chìm vào giấc ngủ.
Hoàng Minh Giám, Nhân Chính, Thanh Xuân
Vương Kiên giờ vẫn đang ở công viên Hồ Điều Hòa, anh không biết Vương Nghiêm ở Hoàng Gia sống có tốt không.
Điều anh không ngờ là cả cô và con anh đang ở Hà Nội.
Nhìn quang cảnh một lúc, anh cũng về Vincom TAN HOANG MINH nghỉ ngơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...