5h sáng, khi Hoàng Gia ai cũng đang ngủ thì Trần Thanh Ngọc đã tỉnh dậy.
Đêm qua cô trằn trọc không ngủ được, cứ ngủ một lúc thì lại bị tỉnh giấc.
Một đêm cô tỉnh dậy những 5, 6 lần.
Trần Thanh Ngọc dậy vệ sinh cá nhân rồi đi xuống nhà ăn sáng, đợi mọi người dùng bữa sáng xong thì cô mới nói chuyện.
Quản gia nhìn thấy cô thì ngạc nhiên, giờ cũng chỉ mới hơn 5h sáng.
- “ Tiểu Thư, cô dậy rồi sao ạ.
Cô muốn ăn gì để tôi chuẩn bị ạ.
”
- “ Bác đừng có gọi cháu là Tiểu Thư nữa, cháu không quen.
Cứ gọi thẳng tên cháu là được rồi, cháu có phải Tiểu Thư đâu.
Như người nhà cả mà, bác đừng quan trọng hoá chuyện xưng hô với cháu.
” Trần Thanh Ngọc xua tay nói
- “ À được, Thanh Ngọc.
” quản gia gật đầu
- “ Mà bác tên gì ạ, để cháu gọi cho dễ.
” Trần Thanh Ngọc
- “ Ta tên Cao Văn, làm cho Hoàng Gia từ rất lâu rồi.
” Cao Văn đáp
- “ dạ, bác Văn.
Ăn sáng cứ để cháu tự làm ạ, bác ăn chưa.
Để cháu làm luôn.
” Trần Thanh Ngọc
- “ À được, bác ăn rồi.
Cháu cứ ăn đi, bác đi làm việc khác.
” Cao Văn đáp
- “ dạ vâng ” Trần Thanh Ngọc gật đầu
Trần Thanh Ngọc nấu ăn rồi ăn sáng xong xuôi, cô ra phòng khách ngồi xem tin tức.
Xử lý xong những việc cá nhân rồi cũng sẽ quay trở lại Hà Nội.
Hoàng Vũ Khải, Hoàng Khải Thiên, Hứa Giai Kỳ, Hoàng Khải Minh, Lam Tuyết Hoa, Hoàng Khải Phong và Vương Nghiêm lần lượt đi xuống.
- “ Ông, ba mẹ, anh, chị dâu.
Mọi người ăn sáng đi rồi cháu có chuyện muốn nói.
” Trần Thanh Ngọc nhẹ nhàng nói
Tất cả gật đầu, cũng không biết Trần Thanh Ngọc muốn nói gì.
Họ ăn uống xong xuôi rồi quay lại phòng khách ngồi xuống.
- “ Cháu muốn nói chuyện gì? ” Hoàng Vũ Khải
- “ Ông nội cứ bình tĩnh, không việc gì phải nóng vội đâu ạ.
” Trần Thanh Ngọc
- “ Được, cháu muốn nói lúc nào cũng được.
” Hoàng Vũ Khải gật đầu
- “ Vương Nghiêm, qua đây.
” Trần Thanh Ngọc nhìn Vương Nghiêm
- “ dạ ” Vương Nghiêm không hiểu chuyện gì nhưng em vẫn qua ngồi với Trần Thanh Ngọc, dù mẹ không nhận ra em nhưng được bên cạnh mẹ là em vui rồi
“ Giống thật, giống anh ấy.
” Trần Thanh Ngọc nghĩ
- “ Thằng bé là con cháu ư? ” Trần Thanh Ngọc cất tiếng khiến ai cũng ngạc nhiên
- “ Phải, nếu cháu không tin thì có thể xét nghiệm ADN làm minh chứng.
” Hoàng Vũ Khải
- “ Chúng ta cũng định nói với con về chuyện này nhưng con là người nói trước rồi.
” Hoàng Khải Thiên nói
- “ Vậy thì xét nghiệm ADN đi ạ.
” Trần Thanh Ngọc
Trần Thanh Ngọc bứt một sợi tóc của mình, cô đặt xuống bàn.
Vương Nghiêm cũng hiểu vấn đề, em cũng bứt một sợi tóc của mình xuống.
- “ Tóc đây.
Anh hai, anh xét nghiệm dùm em đi.
” Trần Thanh Ngọc
- “ Được, phải chờ khá lâu đấy.
” Hoàng Khải Minh cầm lấy đáp
- “ Bao lâu em cũng chờ được, không thành vấn đề.
” Trần Thanh Ngọc
- “ Anh giờ đến bệnh viện, những chuyện này cũng sẽ không lộ ra ngoài đâu.
Đừng lo.
” Hoàng Khải Minh
- “ Vâng, cảm ơn anh.
” Trần Thanh Ngọc
Hoàng Khải Minh gật đầu, anh đứng dậy.
Anh lên phòng, cất hai sợi tóc vào một túi nhỏ sau đó thay đồ đến bệnh viện.
- “ Con tính khi nào sẽ quay trở lại Hà Nội.
” Hứa Giai Kỳ hỏi Trần Thanh Ngọc
- “ Xong những chuyện này con sẽ quay về, con còn công việc của mình nữa.
” Trần Thanh Ngọc
- “ Nếu Vương Nghiêm là con em, em sẽ đưa nó đi với em chứ.
” Lam Tuyết Hoa
- “ Dạ vâng, kinh tế của em lo được cho nó một cuộc sống tốt.
” Trần Thanh Ngọc
- “ Nhưng mà cũng nhớ về đây chơi nhé ” Lam Tuyết Hoa
- “ Tất nhiên rồi chị ” Trần Thanh Ngọc
Trước lúc Vương Kiên đi, anh đã đến trường của Vương Nghiêm.
Trao quyền chăm lo Vương Nghiêm cho Hoàng Khải Minh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...