Một hồi sau, Hoàng Khải Minh quay lại Hoàng Gia.
Lúc này đã muộn, ai cũng đều ở trong phòng nghỉ ngơi.
Hoàng Khải Minh đi lên phòng ngủ của Trần Thanh Ngọc, anh gõ cửa.
Trần Thanh Ngọc đang nghe nhạc, thấy tiếng gõ cửa cô đứng dậy.
Vừa mở cửa thì thấy anh trai đứng trước mặt, cô cũng thấy khó hiểu.
- “ Đóng cửa lại, anh nói cái này.
” Hoàng Khải Minh nói
- “ Có gì mà sao anh nói ghê ghê ý, nghe sợ sợ.
” Trần Thanh Ngọc
Hoàng Khải Minh và Trần Thanh Ngọc đi vào, hai người đều ngồi xuống giường.
- “ Đây, cầm lấy.
Của em đấy.
” Hoàng Khải Minh đưa chiếc hộp cho Trần Thanh Ngọc
- “ Sao lại là của em? Ai đưa vậy.
” Trần Thanh Ngọc thắc mắc
- “ Vương Kiên đưa cho em, cậu ta vĩnh viễn không muốn gặp lại em.
Trước khi đi, đưa cho anh cái này và nói như vậy.
” Hoàng Khải Minh
Nói những lời này, anh biết em gái mình sẽ rất buồn nhưng biết làm sao bây giờ.
Chính Vương Kiên đã nói như vậy mà.
Trần Thanh Ngọc cầm lấy nó đặt xuống giường, tâm tình cô hụt hẫng.
Chẳng lẽ anh ghét cô rồi sao? Nên mới không muốn gặp.
Lúc trước còn nói yêu cô mà.
- “ Không nói gì nữa sao? Hết rồi ư? ” Trần Thanh Ngọc nói ra, cổ họng cô nghẹn lại như sắp khóc
Hoàng Khải Minh lắc đầu, nhìn em gái bây giờ anh lại càng đau lòng không.
Anh không biết có nên nói nơi Vương Kiên đang sống cho cô biết không?
- “ Em hiểu rồi.
Không muốn gặp, không muốn nhìn.
Vậy anh có biết anh ấy đang ở đâu không? ” Trần Thanh Ngọc nhìn Hoàng Khải Minh, cô vẫn len lỏi một chút tia hi vọng ở anh trai mình
- “ Anh chỉ biết cậu ta ở Hà Nội, chứ ở đâu anh cũng không biết.
Hình như cậu ta nói đang ở Vincom TAN HOANG MINH gì đó.
” Hoàng Khải Minh đáp
- “ Em không biết chỗ này nhưng sẽ tìm hiểu, em rất muốn biết lý do không muốn gặp lại nhau là gì.
” Trần Thanh Ngọc
- “ Anh cũng hi vọng em sẽ sớm tìm được Vương Kiên, anh chờ ngày hai đứa thành đôi.
Anh về phòng đây.
” Hoàng Khải Minh kiên định nói
Trần Thanh Ngọc gật đầu, Hoàng Khải Minh đứng dậy rời đi.
Cô nhìn chiếc hộp, nó như muốn thôi thúc cô mở ra.
Cô không biết trong này có những gì.
Trần Thanh Ngọc mở ra, bên trong là rất nhiều giấy.
Có thư, giấy tờ này kia, cô cũng không biết là gì.
Thôi thì cứ từ từ xem.
Đầu tiên là một bức thư tay, chữ viết rất đẹp, ngay ngắn và rõ nét.
Trần Thanh Ngọc bắt đầu đọc.
“ Gửi đến em, Trần Thanh Ngọc.
Em đã là Tiểu Thư của Hoàng Gia.
Anh là một người đàn ông không tốt, không xứng đáng bên cạnh em.
Anh yêu em nhưng không làm em hạnh phúc mà chỉ có đau khổ, thương tích.
Anh biết anh là một thằng tồi, không xứng để bên cạnh em.
Cũng không xứng có được tình yêu của em, không đáng để em tha thứ.
Người đàn ông đó, anh không biết là ai, anh chỉ nghe anh trai mình là Vương Hải nói.
Em bên cạnh anh ta, chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn khi ở cạnh một người như anh.
Anh cũng biết khi em nhận được lá thư này thì anh không còn ở đây nữa.
Anh đã đi đến một nơi rất xa, một nơi em không thể biết.
Em đừng tìm anh, anh không xứng đáng có được em đâu.
Còn nữa, Vương Nghiêm là con trai của em.
Em có biết không? Em không biết nhưng bây giờ đã biết rồi, em không tin thì có thể xét nghiệm ADN.
Những người hại em đều phải trả giá đắt cho những gì họ đã gây ra, anh xin lỗi.
Anh không thể khiến con gái chúng ta quay về.
Là anh bất tài, vô dụng nên mới không bảo vệ được em.
3 năm anh ở cạnh nó, Vương Nghiêm rất ngoan.
Con nhớ em lắm, em đừng mắng chửi con mình.
Em không thích thì hãy trả nó cho Hoàng Khải Minh, anh ta sẽ đưa nó về Vương Gia.
Anh nợ em rất nhiều.
Nợ một lời xin lỗi, nợ em một lần cầu hôn, một hôn lễ long trọng.
Nhưng anh không làm được, anh chọn rời đi và biến mất khỏi cuộc đời của em mãi mãi.
Em là người con gái anh yêu duy nhất, không ai thay thế được.
Chúc em hạnh phúc, yêu em.
Người gửi : Vương Kiên ”
Trần Thanh Ngọc đọc xong, cô phát khóc rồi.
Tại sao lại không muốn gặp nhau? Cô cũng hiểu vì sao Vương Nghiêm ở đây rồi.
Đã hiểu những gì xảy ra, nhưng tại sao không ai nói cho cô biết.
Cô không nhớ tại sao mình lại mang thai, cô không nhớ gì cả.
Những kí ức đó cô muốn nhớ cũng không thể nhớ được, nó cứ như chìm vào quên lãng vậy.
Bên trong tiếp tục là những tấm ảnh, quá trình trưởng thành và lớn lên của Vương Nghiêm.
Không xót một khoảnh khắc nào, cô vẫn không nhớ gì.
Nếu là như vậy thì cứ xét nghiệm ADN đi, nếu là con cô.
Vương Gia trao con cho cô thì cô sẽ không trao lại, bởi lẽ họ là người đưa con cho cô chứ cô cũng không hề đến Vương Gia đòi con.
Trần Thanh Ngọc cất nó đi, cô nhất định phải giữ cẩn thận.
Cô tin rằng cô sẽ sớm tìm được Vương Kiên mà thôi.
Trần Thanh Ngọc cố gắng ngủ một chút, mọi chuyện thế nào thì ngày mai sẽ rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...