"Mày...mày đừng làm càn..."
Liễu Ý Hoa sợ hãi lùi ra sau, Tô Hinh Thư bên cạnh cũng bất lực mà rên rỉ.
"Nợ máu phải trả bằng máu!"
Câu nói của Tô Hinh Nhi trầm thấp vang lên khiến cho người nghe lạnh đến thấu xương. Nhưng trong vô thức bàn tay cô khẽ run, điều này đã lọt vào mắt Liễu Ý Hoa.
"Mày có giỏi thì bắn đi, này! Chỉa thẳng vào đầu tao này! Tưởng tao không biết mày sợ máu à ? Mày hù..."
ĐÙNG!
Tiếng súng vang lên, một viên đạn đã đi ra khỏi băng, nó nằm ngay trên đầu của Liễu Ý Hoa, bà ta trợn tròn mắt, từ từ ngã xuống dưới đất, đôi mắt không nhắm lại, nhìn thẳng vào cô. Hinh Thư nước mắt rơi lả tả, nhìn về hướng mẹ ả mà khóc một cách bất lực.
Sau khi nổ súng, nhìn người nằm chết trước mặt, máu loang ra dính dưới đế giày cô, Hinh Nhi vẫn thản nhiên cười khinh, quay sang nhìn Hinh Thư khiến ả ta sợ hãi.
"Tới lượt cô rồi!!!"
Hinh Thư sợ hãi run rẩy dưới đất, nước mắt tiếp tục rơi. Dùng ánh mắt cầu xin hướng về Hinh Nhi nhưng lại bị cô bỏ lơ. Nhìn người trước mặt trông thảm hại mà lòng cô thích thú. Nỗi sợ hãi máu tươi đã bị chìm ẩn trong vô thức.
"Chơi ngu đánh đu với đời? Hay là thích làm tâm điểm chú ý của mọi người?"
Hinh Nhi dùng thân ống súng vuốt ve trên làn da mướt rượt, dừng lại khuôn mặt đã thấm đầy nước mắt. Vẻ mặt vẫn không thay đổi.
"Ư ư..."
Hinh Thư không thể nói, cũng không thể chống cự. Ả chỉ biết rên rỉ cầu xin, dụi dụi vào người cô. Hinh Nhi như muốn xem trò vui, không nể nang dù có mặt Mặc Hàn ở đây, cô cũng sẽ tự nhiên làm những điều bản thân thích. Hinh Nhi tháo miếng giẻ trong miệng ả, thay vì chửi bới thậm tệ như mẹ ả thì ả cầu xin cô.
"Hinh Nhi, cầu xin chị đừng giết em. Xem như chị nể tình của cha đã nuôi chị có được không ? Em biết lỗi rồi, từ nay không quấy rối chị nữa. Tha cho em"
"Hừ..."
Hinh Nhi hừ lạnh một tiếng, trong lòng càng lúc càng bực tức. Ả ta bây giờ thật không biết chừng mực, dám bảo cô nể tình của cha mà tha cho ả. Lúc xưa ả có nể tình cha mà tha cho cô không? Ả có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không? Nghĩ đến lúc bị ả ta đổ oan, bị đánh đập suốt ngày đêm cô liền không kiềm nén được bản thân, liếc ả ta một cái đầy thù hận xem như cảnh cáo.
"Cô còn dám xin tôi tha thứ?"
"Em xin chị, tha cho em. Mọi chủ ý là do mẹ và Giang Thụy Sinh bày ra, em không liên quan"
"Ư...ưm..."
Giang Thụy Sinh bên cạnh bị ả ta kích thích liền ngọ nguậy, lắc đầu chống cự.
"Tôi từng nói với các người, đừng để tôi thoát được. Nếu không tôi sẽ để cho các người sống không bằng chết mà"
Lời nói của Hinh Nhi khiến ả sợ hãi, lo lắng.
"Tôi sẽ không giết cô...Nhưng sẽ có người giết cô thay tôi"
Hinh Nhi đứng thẳng người, cầm chặt súng trong tay. Quay đầu ra sau, nhìn về phía hắn, ánh mắt dính trên người Chí Dương.
"Chuyện tôi dặn cậu bây giờ làm được rồi!"
Mặc Hàn không tò mò, nghe cô nói vậy hắn chỉ khẽ nhếch môi cười. Người phụ nữ hắn yêu không khỏi làm hắn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Rõ ràng bản thân đang run lên nhưng lại tỏ vẻ mạnh mẽ, điều này khiến hắn rất thích thú ngồi yên xem cô xử lí từng người. Vũ Mặc Hàn không quá bất ngờ với con người hiện tại của cô, sức người có giới hạn, cô trở nên như thế cũng do một tay họ tao ra. Muốn trách cũng không thể trách cô.
Ngay sau đó, Chí Dương tiến về phía ả. Sai người đem ả nhốt và một căn phòng kính, xuyên với nơi cô và hắn đang dùng. Qua lớp kính trong suốt, cô có thể thấy những gì ả đang gánh chịu.
Ở trong một góc khuất, Chí Dương đã sai người thả rắn vào trong phòng kính của ả. Những con rắn thân mềm bò lúc nhúc dưới chân ả khiến ả la hét. Ả tìm nơi tránh né, nép vào một góc bên tường, tay xua xua trước mặt, miệng không ngừng kêu la.
"Cút...cút hết. Đừng lại gần tao. Hinh Nhi, mày là con bỉ ổi!"
Từng lời nói của ả đều bị cô nghe thấy, trơ mắt nhìn ả bị rắn cắn cũng là quả báo.
"Tô Hinh Nhi, tao nguyền rủa mày. Cả đời này mày sẽ không được hạnh phúc"
Những con rắn hổ mang rít lên những tiếng kêu đáng sợ, mang của chúng phồng to, căng mắt nhìn con mồi. Chúng bò nhanh đến cắn vào chân ả, Hinh Thư la lên khổ sở. Khắp nơi trong phòng toàn là rắn, chúng đều hướng về một phía góc tường. Nhìn bên trong căn phòng qua lớp kính, Hinh Nhi có chút sợ hãi trong lòng, dùng hình thức này với ả, nếu đổi lại cô, cô chắc chắn sẽ tự tử ngay trước khi bị chúng cắn.
Những người vệ sĩ sau lưng hắn, ngay cả Chí Dương cũng biến sắc trên khuôn mặt, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.
Hinh Nhi vẫn đứng đó, vẫn trơ mắt nhìn lũ rắn ăn dần Hinh Thư. Cho đến khi nọc độc ở vết thương của Hinh Thư lan ra khắp cơ thể, ả chết đi trong đau đớn, bây giờ mới hiểu được chết dần chết mòn là như thế nào.
Giải quyết xong được hai người phụ nữ, chấm dứt mối thù của mẹ. Hinh Nhi nhìn sang Giang Thụy Sinh. Ông ta không có thù oán với cô, nhưng lại tiếp tay cho người khác hại cô, cũng được tính là có tội.
Hinh Nhi nhìn sang Chí Dương.
"Đưa ông ta đến chỗ Tiêu Minh Huy"
Tội của ông ta đối với cô nhỏ, nhưng mối thù giữa ông ta và Tiêu Minh Huy thì rất lớn, cô nghĩ cứ để tự tay Minh Huy kết thúc mối thù này thì hơn.
Kịch cũng đã xem xong, hắn thỏa mãn đứng lên chuẩn bị về thì liền bị cô ngăn lại. Khuôn mặt anh tuấn liền có chút khó chịu.
Hinh Nhi lấy súng chỉa vào đầu Vũ Mặc Hàn, trừng mắt nhìn hắn.
"Đến lúc chúng ta giải quyết món nợ rồi! Vũ-tổng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...