Chương 90: Không ngủ trên sàn nhà, ngủ trên giường của em
Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Stuki^^
—————————
Nam nhân ở phía trên đỉnh đầu cô híp mắt lại, khí định nhàn nhã:”Nghĩ tới rồi sao?”
Trì Hoan đã không biết là thẹn thùng hay là giận, quay đầu đi đem mặt vùi vào trong đệm chăn, không trả lời câu hỏi của hắn.
Cô không muốn đáp lại nhưng hắn cứ quấn lấy cô không bỏ qua.
“Em không biết… em không nhớ rõ…”
“Phải suy nghĩ đi chứ.”
Trì Hoan phản xạ có điều kiện cự tuyệt:”Em không muốn.”
“Không phải là câu này.”
“…”
“Nói.”
“Mặc Thời Khiêm! Anh không biết xấu hổ, anh xấu lắm.”
“Không phải.”
“Em không nói.”
Hắn cắn lỗ tai của cô, nói nhỏ: “Không nói anh sẽ “làm” em mệt đó.”
Trì Hoan “…”
Hắn bình thường cũng không phải như vậy, tại sao khi ở trên giường thì trở thành cầm thú như vậy chứ, muốn hạ lưu bao nhiêu thì có bấy nhiêu a.
Cô vùi đầu tại cổ của hắn, giọng điệu ủy khuất nói:”Em không bao giờ nữa muốn làm chuyện như vậy với anh nữa, anh chỉ biết khi dễ người ta thôi.”
Nam nhân cười nhẹ: “Anh khi dễ em sao?”
“Chính là anh.”
Cô khẽ khóc:”… Có.”
“Còn có muốn anh ngủ trên sàn nhà hay không?”
“… Anh đừng có được voi đòi tiên.”
“Vậy anh không khách khí nữa.”
“… Không ngủ, không ngủ, không để cho anh ngủ trên sàn nhà là được rồi, anh nhẹ một chút…”
Nam nhân đại khái là rất hài lòng, tiết tấu hô hấp bắt đầu có chút rối loạn, nhưng là càng lười biếng, tiếp tục hỏi: “Ngủ ở nơi nào?”
Ngủ nơi nào…
Trì Hoan hiện tại làm gì còn có năng lực suy tư, bất quá đều là thuận theo lời nói của hắn, giống như là tiểu cao dương mặc người chém giết, không chỉ có vô lực phản kháng, ngược lại càng lún càng sâu.
“Trì Hoan, anh không ngủ trên sàn nhà vậy thì ngủ nơi nào?”
Đầu ngón tay của cô nắm chặt đến mức trắng bệch, ánh mắt bị mồ hôi cùng nước mắt phủ một tầng như sương mù: “Ngủ trên giường của em… Theo em cùng nhau ngủ…”
Mặc Thời Khiêm chân mày nhíu lên, nhìn nữ nhân dưới người gương mặt đỏ hồng.
Ngủ trên giường của cô sao? Hắn thật ra chỉ là muốn mua giường gấp đặt ở thư phòng mà thôi.
Sở dĩ hắn muốn tiến một bước tra hỏi như vậy, bất quá cũng là vì ưa thích loại tra hỏi “Hành hạ ” này, nhìn cô làm bộ đáng thương.
Sâu trong tròng mắt hắn hiện ra nụ cười, đây thật là một bất ngờ lớn nha.
Ngón tay nâng cằm của cô, cúi đầu ngửi lên, thật thấp giọng lẩm bẩm nói: “Ngoan ngoãn.”
Sau khi kết thúc một trận kích tình kịch liệt, Trì Hoan nằm ở trên giường hồi phục hô hấp.
Ngay cả mắng đều không còn khí lực mắng hắn, chớ nói chi là nghĩ muốn cầm gối đập mặt của hắn.
Trên mặt vệt hồng đã lui, tóc dài tán loạn, trên người chỉ tùy ý che xuống, cả người kiều mị đến mức có thể chảy nước.
Mặc Thời Khiêm rũ mắt nhìn bộ dạng của cô, đưa tay qua dùng ngón tay vén lên sợi tóc của cô, khàn khàn cười: “Em cũng đã thoải mái với dễ chịu rồi, bây giờ mới khó chịu đến mức muốn mắng người có phải là quá muộn hay không?”
Cô giận đến cắn lên ngón tay trước mắt.
Nhưng lại nghe trên đỉnh đầu mình có một tiếng cười nhẹ, cô chưa kịp dùng sức cắn, lưỡi của cô lại đụng phải ngón tay của hắn: “Trì Hoan” Hắn không nhanh không chậm nói:”Em là sắc quỷ bị bỏ đói sao, hả?”
Trì Hoan “…”. Cô đưa tay dùng sức đánh xuống tay hắn.
“Mặc Thời Khiêm, đồ nam nhân xảo trá vô sỉ em đã thấy rồi, nam nhân hạ lưu em cũng đã gặp, nhưng người xảo trá hạ lưu giống như anh thật đúng là hiếm thấy! Khoác trên mình vỏ bọc chính nhân quân tử nhưng mỗi cái xương của anh đều hạ lưu có đúng hay không.”
Hắn nắm gò má mềm mại của cô, trên môi chứa đựng sự vui vẻ: “Anh cho tới bây giờ chưa nói qua anh là chính nhân quân tử, là do em nói nha.”
“Em làm sao lại biết cái này được, còn không phải là do anh giả bộ sao.”
Hắn nắm chiếc cằm thon của cô, vừa vuốt vuốt cười nhẹ: “Vậy em lại càng nên nhìn lại bản thân mình đi, anh trước mặt đối với những người đàn bà khác đều êm đẹp, tại sao đến trước mặt em thì trở thành mỗi cái xương đều hạ lưu.”
Trì Hoan “…”
Mặc Thời Khiêm vén chăn lên, đem cô ôm vào trong ngực của mình bế lên.
Cô trợn to hai mắt:”Anh còn muốn làm gì?”
“Đi tắm, nếu không, em muốn làm gì?”
Trì Hoan cảnh giác nhìn hắn: “Chính em một mình đi tắm thì tốt hơn.”
Thể lực của hắn lần trước cô đã được xem qua, cô thật sự sợ hắn manh động trong nhà tắm.
Hăn hời hợt nói: “Em còn khí lực tự mình tắm sao?”
“Em…”
Cô làm sao không nghe được ý hắn nói bóng gió là nếu cô còn có sức lực để đi tắm hẳn liền còn có khí lực thêm lần nữa.
Trì Hoan vẫn là lựa chọn ngoan ngoãn vòng tay qua cổ của hắn nói:”Không có.”
Hắn cúi đầu hôn môi của cô một cái. Cô thật là muốn chết rồi nên mới có suy nghĩ muốn khi dễ hắn, hậu quả chính là mình bị hung hăng chèn ép một trận, phòng giữ quần áo cũng bị chia ra, cô còn để cho Mặc Thời Khiêm từ ngủ trên sàn nhà tiến thẳng tới trên giường của cô.
Trì Hoan đã rất nhiều rất nhiều năm chưa từng cùng người khác cùng giường chung gối.
Trước khi ngủ bởi vì cô bị chơi đùa đến mức mệt lả, cho nên cũng không nhiều trăn trở liền đi ngủ, nhưng bên người vô hình thêm một người, cô thực không có quen, cho nên trời còn chưa sáng, liền tỉnh.
Mặc Thời Khiêm an tĩnh ngủ ở bên cạnh cô. Nắng sớm chiếu qua, tĩnh lặng, mơ hồ.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú hoàn mỹ này, kinh ngạc rất lâu không có dời đi tầm mắt, suy nghĩ lung tung, không biết mình đang suy nghĩ gì.
Cô thật ra thì cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Thật giống như tùy tùy tiện tiện nhất thời xung động liền ở cùng cô, thuận thế làm với cô, không có lý do gì đặc biệt cả, cô không thấy được tương lai, nhưng so với bất cứ lúc nào đều an tâm, có lẽ an tâm này chẳng qua chỉ là ngắn ngủi mà thôi.
Cô nằm thêm chốc lát nữa liền ngồi dậy.
Mặc dù tức giận, nhưng vẫn là rón rén đi... Dĩ nhiên, cô không bài xích việc cô sợ đánh thức hắn lại bị hắn chèn ép, nghe nói nam nhân vào buổi sáng ham muốn đều rất mãnh liệt.
Mặc Thời Khiêm gần đây mới được khai trai, đây chính là tuổi ngựa non háu đá…
Cô thật là sợ yêu cầu của hắn.
Nhưng mới vừa ngồi dậy, người liền bị một cánh tay vòng lấy, phần lưng cũng bị nam nhân phía sau kéo vào lồng ngực ấm áp.
Trái tim cô khẽ giật mình.
Thanh âm của hắn khàn khàn, ước chừng là chưa tỉnh ngủ;”Làm sao lại tỉnh sớm vậy?”
“Ngủ đủ rồi, chiều hôm qua em có ngủ trưa rồi.”
“Không có quen sao?”
Cô biết hắn nói không có quen là cái gì, đúng như hắn đã biết qua thói quen của cô, nhẹ nhàng gật đầu: “Có một chút.”
Khuôn mặt của hắn dán vào gương mặt mịn màng của cô, thanh âm kia vẫn khàn khàn có điểm mơ hồ: “Đói không, anh đi mua bữa ăn sáng cho em ăn.”
Trì Hoan không nhịn được quay đầu nhìn hắn. Hắn còn chưa tỉnh ngủ, bây giờ quá sớm.
Nhìn tóc ngắn rối loạn màu đen của hắn, cằm cơ hồ là chôn ở trong cổ của cô, làm cho cô chưa từng thấy qua dáng vẻ hắn như vậy có chút mơ hồ, nhưng điều này lại quá chân thực, chân thực đủ để cho lòng của cô co lại thành một đoàn.
“Em không đói bụng, anh ngủ tiếp một lúc nữa đi.”
” Ừ ” Hắn hôn lên gương mặt của cô một chút, trầm giọng nói:”Đói liền kêu anh nha.”
Trì Hoan nhìn hắn lần nữa nằm trở về, nhắm mắt, cánh tay rơi vào vị trí bên cạnh cô.
Cô dùng ngón tay kéo qua mái tóc dài, sau đó chân trần giẫm xuống thảm trải sàn, bước xuống giường.
Thật sự cô không đói bụng, nhưng khi rửa mặt thay quần áo xong, cô rất có hứng thú quyết định chuẩn bị xuống lầu mua hai phần bữa ăn sáng mang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...