Beta: Stuki^^
Từ nơi này đi trở lại đại sảnh của biệt thự mất khoảng năm phút, đi ra lần nữa, lại phải mất năm phút, nói cách khác cô cũng chỉ có thể đợi năm phút nữa, hiển nhiên trở về là không thực tế.
Nhưng đứng chờ, cũng thật là lạnh.
Trì Hoan không nhìn anh ta, chỉ là nói: ” Tôi không sao.”
Mạc Tây Cố nhìn cô một hồi, mới nói: ” Nếu như em không muốn để cho anh đưa cô trở về, vậy em lên trên xe của anh chờ lái xe của em đến, rồi lại theo anh ta trở về.”
-“Không cần.”
Thái độ của cô không tính là kém, không có giống như ở trước mặt Thẩm Tiếu cay nghiệt châm chọc, cũng không có mang vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười đối với Bạch Vân trong biệt thự, mà rất đơn giản, chính là xa cách.
Mạc Tây Cố sắc mặt lãnh đạm hơi tối lại.
Cổ tay của Trì Hoan đột nhiên bị bàn tay ấm áp của người đàn ông nắm chặt, sau đó là bị lôi kéo đi —— Cô rút không được, chỉ có thể lảo đảo bị kéo đi:” Mạc Tây Cố, anh định làm gì?”
Người đàn ông không lên tiếng, đem cô nhét lên xe, sau đó dùng lực mạnh đóng lại cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, chính mình vòng qua đầu xe, lên ghế lái.
Trì Hoan còn chưa kịp xuống xe, liền bị có lực tay lần nữa lôi trở lại, sau đó, cửa xe khóa kín.
“Mạc Tây Cố —— ”
“Anh đã nói!” Anh ta đạm thanh cắt đứt lời nói của cô: ” Bên ngoài lạnh lẽo, ở trên xe chờ.”
Trì Hoan lông mày nhăn lại, sắc mặt cũng không dễ nhìn, cơ hồ là bị anh ta chọc cười: ” Tôi cũng đã nói rằng tôi không muốn?”
Mạc Tây Cố ánh mắt tối sầm lại, ngay sau đó thản nhiên nói: “Anh lúc trước đã nói với em “không muốn” không chỉ một lần, anh xem em cũng không nghe lọt tai bao nhiêu.”
Trì Hoan cau mày: ” Anh đây là ý gì, sau ngày hôn lễ, chúng ta chắc chỉ là làm người xa lạ ăn ý với nhau.”
Mạc Tây Cố vốn là nhìn kính chắn gió trước mặt, nghe xong những lời này, anh ta mới nghiêng đầu nhìn chằm chằm mặt của cô, đột nhiên hỏi:” Có phải ngày đó cho dù anh không tuyên bố hủy bỏ hôn lễ, em cũng sẽ không theo anh kết hôn.”
-” Ừ!”
Cái chữ này, cô nói rất lãnh đạm, cũng vô cùng quả quyết.
Vào giờ khắc này Mạc Tây Cố thậm chí còn phát hiện, ít nhất về mặt tình cảm, Trì Hoan nếu so với anh ta quả quyết hơn nhiều.
“Đêm hôm đó… ” thanh âm anh ta khàn khàn đi xuống, cổ họng cũng giống là bị cái gì chặn lại: Em gọi điện thoại cho anh….”
-“Tôi nhìn thấy các người đi vào, nhưng đợi rất lâu rồi, cũng không có thấy các người đi ra.”
Ngoài xe mơ hồ có tiếng gió, nhưng bên trong xe lại tĩnh mịch không một tiếng động.
Mạc Tây Cố đôi mắt có chút đau nhức, huyết dịch có chút dâng trào.
Anh ta biết cô đại khái là biết chuyện đêm đó rồi, hoặc là do Mặc Thời Khiêm thay cô tra được, hoặc là là bởi vì anh ta không có phong tỏa tin tức, cô theo đường dây khác biết.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, là do…”Nhìn “.
Trì Hoan xuyên thấu qua kính chắn gió nhìn thấy bóng người Mặc Thời Khiêm trong biệt thự đi ra, cô đang muốn để cho Mạc Tây Cố mở cửa xe thả cô đi xuống ——
Cho dù cô đang cùng người đàn ông kia giận dỗi, nhưng so với bị Mạc Tây Cố khóa ở trong xe vẫn tốt hơn.
Ánh nhìn còn chưa kịp thu hồi, cô liền thấy Qúy Vũ thở hổn hển đuổi theo, một mực chạy đến trước mặt người đàn ông kia, ngăn đường đi, hắn mới dừng lại.
Cách một khoảng, cô chỉ có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng không nghe được bọn họ nói cái gì.
Quý Vũ cao khoảng 1 mét sáu mươi, đứng ở trước mặt người đàn ông phá lệ lộ ra sự tinh tế, y như chim non nép vào người.
Cô ta đang ngửa mặt lên, trong đôi mắt rụt rè e thẹn kia không hề che giấu lòng ái mộ, tư thái mười phần của tiểu nữ nhân, trên mặt càng là ngượng ngùng, cười e lệ.
Mạc Tây Cố là người nào, nhìn Trì Hoan nhìn chằm chằm hai người trước mặt kia, tầm mắt của hai người chuyên tâm không giống tầm thường, anh ta híp mắt một cái, nói thật nhỏ: ” Cô biết tại sao Bạch lão ở trước mặt mọi người để cho con gái của mình khó chịu không?”
Trì Hoan ngẩn ra: ” Có ý gì?”
Anh ta cười nhạt: ” Ở trước mặt Bạch gia, Quý Vũ thì tính là gì, Bạch lão một đời kiêu hùng, làm sao có thể vì là một cô gái mà ngay trước mặt mọi người khiển trách chính đứa con gái mình yêu thương… Chẳng qua là, Bạch Vân lấn áp Quý Vũ chọc giận người Bạch lão kiêng kỵ. Ông ta không muốn vì việc này làm ảnh hưởng tới quan hệ 2 bên, vai diễn kia, cũng bất quá là làm cho người khác xem thôi.”
Trì Hoan mím môi, trên khuôn mặt mang thần sắc rất nhạt nhẽo.
Người Bạch lão kiêng kỵ …
“Nghe nói vợ chưa cưới của Mặc Thời Khiêm bị Đường Việt Trạch mang đi?! ” Mạc Tây Cố nhìn chằm chằm nét mặt của Trì Hoan, ngữ điệu tùy ý giống như là chẳng qua là lơ đãng nhắc tới, rồi lại nhìn đôi nam nữ ngoài kia: ” Cô ta kia nhìn qua rất thích hắn, Mặc Thời Khiêm cùng Bạch Vân mấy năm quen biết, cũng phải che chở cô ta, là đối với cô ta có tình ý sao?”
Cô nắm túi xách, ngón tay vô ý thức xiết chặt.
Mấy giây sau:” Anh không phải là muốn đưa tôi trở về sao? Đi thôi.”
Ánh mắt của Mạc Tây Cố hơi hơi xảy ra biến hóa, nhưng anh ta không nói gì, thậm chí không có nhắc nhở cô gọi lái xe tới, liền quay đầu xe chạy, sau đó rời đi khu biệt thự..
Đèn xe sáng lên, Mặc Thời Khiêm nháy mắt thấy chiếc Rumble màu đen kia.
Làm vệ sĩ thời gian dài như vậy cho Trì Hoan, xe của Mạc Tây Cố, hắn dĩ nhiên là biết.
____
Dọc theo đường đi Trì Hoan đều không lên tiếng, Mạc Tây Cố cũng duy trì yên lặng.
Cho đến xe dừng lại ở dưới lầu trọ, Trì Hoan mới nghiêng đầu hướng anh ta nói:” Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Mạc Tây Cố mở khóa cửa xe: “ Sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
Trì Hoan đẩy cửa xuống xe.
Mạc Tây Cố đưa mắt nhìn cô rời đi, đáy mắt hàn ý dần dần lan tràn.
Quay xe, cửa tự động của lầu trọ đang lúc đóng, chiếc Lamborghini màu đen cùng một cái Guts màu đen khác lao qua, Mạc Tây Cố lái xe, dư quang của khóe mắt trong lúc vô tình liếc người đàn ông đang ngồi chỗ tài xế…
Mặc Thời Khiêm.
Trì Hoan còn chưa đi vào thang máy, vừa muốn đưa ta ấn nút mở, một cái tay so với cô cướp trước một bước nhấn lên.
Ngón tay thon dài, từng khớp xương rõ ràng, trên cổ tay là cái đồng hồ cho nam giới mà cô đã tỉ mỉ chọn lựa.
Trầm thấp đến đè nén, giọng nam ở đỉnh đầu cô vang lên: ” Tại sao để cho anh ta đưa em trở về?”
Cửa thang máy mở, cô mang giày cao gót lộc cộc đi vào.
Mặc Thời Khiêm đi vào theo.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại, không gian trở nên khép kín.
Cô nhìn cánh cửa kim sắc đóng chặt lại, nhàn nhạt nói: “ Tài xế của em lạc đường, anh ta thấy em chờ ở bên ngoài gió thổi lạnh, nên nói muốn đưa em trở về.”
Thanh âm của nam nhân lạnh trầm xuống: ” Anh ta muốn đưa em về, em liền để cho anh ta đưa?”
Nghe ra lãnh ý bên trong giọng nói của hắn, Trì Hoan ngẩng đầu, kéo môi một cái:” Không được sao?”
-“Trì Hoan, em đang tức giận với anh sao?”
Nghe lời này, trong nội tâm cô cứng lên, sắc mặt càng không dễ nhìn: ” Là em tìm anh náo loạn sao?”
-“Em thật giống như đã quên lời nói của anh? Trì Hoan, trong thời gian chúng ta ở chung với nhau, em phải cùng những đàn ông khác giữ khoảng cách.”
Cái này đương nhiên…
Trì Hoan tức giận đã không muốn cùng hắn nói chuyện, cửa thang máy mở một cái, cô liền trực tiếp nhấc chân đi ra ngoài.
Mặc Thời Khiêm đi sau lưng cô, chân cô vốn so với chân hắn ngắn hơn, huống chi mở cửa mật mã cũng cần thời gian, căn bản vẫn không kịp.
Mở cửa đi vào, cô trở tay liền muốn đóng cửa lại. Nam nhân chân nhanh hơn cô, trực tiếp chặn cửa, một giây kế tiếp, cánh tay cô bị bắt, Mặc Thời Khiêm chen vào, kéo cô hướng vào bên trong phòng khách.
Nửa người cô cơ hồ là bị đẩy ngã tại trên ghế salon.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...