Beta: Stuki^^
Bạch Vân có thân phận gì, Quý Vũ lại là thân phận gì, người có chút tinh mắt cũng có thể nhìn ra được. Trước mặt mọi người ai dám hủy đi mặt mũi Nhị tiểu thư của Bạch gia
. -“Anh…”
Bạch Vân liếc bạn của Quý Vũ một cái, cười lạnh giọng mỉa mai: ” Thế nào? Không có từ nào để nói sao?”
“Tôi thấy!” trong bầu không khí giằng co ở nơi này đột ngột vang lên giọng nói lành lạnh xinh đẹp lại lười biếng:” Tôi đây nhìn thấy Quý tiểu thư và Bạch tiểu thư cùng rời đi, cũng tận mắt thấy thủ hạ của Bạch tiểu thư cưỡng chế đem Quý tiểu thư mang đi —— ”
Không ít người nhìn đến nơi phát ra tiếng nói.
Trì Hoan không biết từ lúc nào đi tới, ngồi ở trên ghế sa lon, một tay bưng ly rượu vang, một cái tay khác chống cằm, một đôi mắt nhìn bọn họ, ngũ quan xinh xắn đang cười đến dị thường vui vẻ.
Mặt Bạch Vân liền biến sắc, lại cười lạnh:” Cô thấy có người cưỡng chế mang cô ta đi, vẫn chỉ là nhìn?”
-“Oh, chẳng lẽ việc tôi khoanh tay đứng nhìn, với cô để cho người đem cô ấy nhốt vào tầng ngầm dưới đất có mâu thuẫn gì sao? Tôi là không để ý, nhưng chính là tôi đã thấy được, không được sao?”
Trì Hoan liếc mắt, trong đôi mắt không có chút nhiệt độ, buông tay một cái: ” Lại nói việc cô trói lầm tiểu thư Ninh Du Nhiên, ngày đó vừa vặn Đường thiếu đi ngang qua cứu cô ấy, có muốn tôi gọi điện thoại cho anh ta hỏi một chút về biển số xe… Lại kêu cảnh sát tra, tra đến cùng xem xem Bạch nhị tiểu thư có quan hệ hay không không?”
Bạch Vân cười nhạt một tiếng: ” Trì Hoan, cô thật không hổ danh là một diễn viên, mở mắt nói bừa cũng rất bản lĩnh, cô tối hôm nay căn bản không có rời khỏi phòng khách.”
Trì Hoan tối nay mặc dù tương đối là ít nổi danh, nhưng cô tuyệt không phải là không cho người ta có cảm giác tồn tại, trong dạ tiệc chú ý tới cô có rất nhiều người.
“Ồ…! ” cô kéo dài ngữ điệu, cười đến nhìn rất là vô tội: ” Ai có thể đứng ra để chứng minh đây?”
Bạch Vân là không dễ chọc, nhưng Trì Hoan cũng tuyệt đối là một người không thể trêu vào nha, cho dù là không có đắc tội hai bên, cũng sẽ không có người đứng ra nói. Dù đúng là có không ít người có thể chứng minh, Trì Hoan thật sự là không có rời khỏi đại sảnh.
Trong đám người, Thẩm Tiểu nhấc chân liền muốn đi lên phía trước, nhưng chân vừa vượt lên đặt xuống, cánh tay liền bị kéo lại.
Cô quay đầu lại, thấy gương mặt Mạc Tây Cố biểu tình lãnh đạm: ” Tiểu Tiêu, cô quên tôi đã nói với cô cái gì sao?”
Thẩm Tiểu cắn môi: ” Cô ấy chính là đổi trắng thay đen, tôi một mực chú ý tới cô ấy, cô ấy căn bản không rời khỏi đại sảnh.”
Mạc Tây Cố cúi đầu liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: ” Chuyện này không liên quan tới cô.”
“Tây Cố!? ” cô ta không nhịn được hỏi: ” Anh hãy nói thật cho tôi biết! Có phải anh thích cô ấy rồi hay không?”
Nam nhân thu hồi bàn tay đang bắt lấy cánh tay cô ta, lần nữa đút vào túi quần, vẫn là nhàn nhạt: ” Nếu như cô không có chuyện gì khác nữa, chúng ta có thể rời đi trước.”
Thích Trì Hoan?
Anh ta cho tới bây giờ không có sinh ra ý nghĩ như vậy.
Chẳng qua là cô biến mất ở trong cuộc sống của anh ta, anh ta có chút mất mát cùng không quen. Bây giờ lại lấy góc nhìn không liên hệ người nhìn cô… Giống như là thấy được một Trì Hoan khác, rốt cuộc điểm gì không giống nhau, hắn cũng không nói ra được là cài gì.
Bên kia.
Trì Hoan dứt lời, sau mười giây, tiếng rống giận già dặn liền vang lên: ” Còn không cho Quý tiểu thư cùng chị con một lời xin lỗi?”
Bạch Vân gắt gao cắn môi, cúi đầu, không nói thêm gì nữa, nước mắt như chuỗi hạt trân châu, giống như là bị ủy khuất rất lớn, lại không thể cãi lại.
Trì Hoan ngược lại nhìn về phía Bạch lão tiên sinh, gật đầu, hơi cười yếu ớt: ” Bạch lão tiên sinh, ngài đừng tức giận… Tôi chỉ là đùa một chút mà thôi! Đúng như Bạch nhị tiểu thư vừa nói, tối nay tôi không hề rời khỏi đại sảnh, cũng không có tận mắt thấy Quý tiểu thư bị cưỡng chế mang đi… Đều là nói miệng không bằng chứng, một cái liền khẳng định là Nhị tiểu thư, nếu là Quý tiểu thư cùng Bạch đại tiểu thư đang nói dối, đây chẳng phải là oan uổng lớn.”
Bạch lão híp mắt một cái, nhìn cô gái thon nhỏ lười biếng trên ghế sa lon, trên mặt của cô từ đầu đến cuối treo nụ cười, nhìn như vui vẻ, nhưng đáy mắt cô cơ bản không phải là nụ cười chân thật.
Nam Trì Hoan bắc Sở Tích, nếu là bình hoa thuần túy ở thời đại này đã sớm khó mà đứng vững gót chân.
Ông đã sớm nghe nói vị thiên kim Sở gia kia năm xưa được học viện mỹ thuật Hoàng gia Anh nhận, chỉ trách nhà mình hai cô con gái tiền đồ đều không lớn như vậy.
Trì Hoan nói lời này, nhìn như là để cho ông đừng oan uổng Bạch Vân, tại chỗ này ngược lại có mấy người nghe không hiểu lời cô nói.
Mặc dù đều là nói xuông không tác dụng, nhưng cô rõ ràng xé toạc bộ dạng đắc thắng của Bạch Vân. Bị cô nói như thế, cho dù không ai nói cái gì, phần lớn mọi người cũng đều sẽ có cảm giác, là Bạch Vân hãm hại sau đó bị cắn ngược lại.
Ngay cả Bạch Vân cuối cùng muốn tạo bầu không khí ủy khuất, đều bị cô bóp nát.
Từ đầu đến cuối đều yên lặng, người đàn ông trên môi kéo ra mấy phần lãnh đạm cơ hồ không có độ cong, hời hợt mở miệng: ” Hôm nay là sinh nhật Bạch đại tiểu thư, nếu Quý tiểu thư không việc gì, không bằng cứ tính như vậy!”
Dứt lời, hắn ngước mắt nhìn Quý Vũ dựa người vào cầu thang trên lầu, thản nhiên nói: ” Quý tiểu thư cảm thấy thế nào?”
Quý Vũ thấy Mặ Thời Khiêm nhìn mình, không tự chủ được gật đầu một cái, nhẹ giọng nói: ” Tôi không có vấn đề gì.”
Cứ tính như vậy?
Ở nơi này là liền như vậy.
Cái chuyện lúng túng này, không ai dám ở hiện trường nói cái gì, không có nghĩa là bọn họ không suy nghĩ. Bạch Vân bị Bạch lão gọi lên lầu, Quý Vũ được mấy người bạn vây quanh an ủi, Bạch Tụng hôm nay sinh nhật, tự nhiên cũng không thiếu đám bạn thân.
Chuyện này nhìn qua cứ như vậy đi qua.
Mặc Thời Khiêm lúc ở bên trong dạ tiệc không thấy bóng người của Trì Hoan, lại phát hiện giờ cô cũng đã không thấy.
Mày kiếm tuấn tú nhếch lên, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho cô.
Giọng nói thờ ơ ở sau lưng vang lên: ” Cô ấy kêu trợ lý tới đón, đã đi rồi.” Mặc Thời Khiêm xoay người nhìn vẻ mặt thoáng mất mát của Thịnh Đường, nhíu mày, nhàn nhạt nói: ” Tôi ở chỗ này, cô ấy tại sao còn muốn kêu trợ lý tới đón?”
Loại tình huống này, hắn nhất định sẽ đưa cô trở về, cô hẳn biết rất rõ mới đúng.
Thịnh Đương “…”
Anh liếc một cái, xì cười:” Đâu chỉ trợ lý tới đón, tôi còn chứng kiến cô ấy chân trước đi ra ngoài, chân sau Mạc Tây Cố liền đi theo ra.”
-“Sao anh không nói sớm?”
-“Cô gái của chú, còn cần tôi nhìn cho chú sao?”
Mặc Thời Khiêm lạnh liếc anh một cái, xoay người liền đi ra cửa.
Bên kia Quý Vũ lanh mắt thấy Mặc Thời Khiêm giống như là muốn rời đi, cũng không đoái hoài tới đám bằng hữu, vội vội vàng vàng liền chạy theo.
Mặc dù là đầu mùa đông, nhưng ban đêm bên ngoài vẫn còn có chút lạnh, Trì Hoan khoác áo khoác ngoài vàng nhạt, nàng lạnh đến rụt cổ, đi giày cao gót ra ngoài của biệt thự. Đợi cũng sắp tới nửa giờ vẫn không thấy xe của cô. Cô lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Ô Vương: ” Không phải nói đã đến, người đâu?”
-“Cái đó… chị Trì Hoan?!.”
-“Thế nào?”
-“Em đi tới ngã ba rồi, phía trước không có dẫn đường… Lái nhầm đến biệt thự khác, chị đợi một lát nữa, chưa tới mười lăm phút nữa sẽ đến.”
Trì Hoan “…”
Cô cúp điện thoại, mặt không cảm xúc nhìn trời.
“Sốt ruột?”
Giọng nói quen thuộc đột nhiên ở sau lưng vang lên: ” Muốn tôi đưa cô trở về không?”
Trì Hoan quay đầu lại, nhìn người đàn ông cao hơn cô cả một cái đầu. Người đến là Mạc Tây Cố. Cô mím môi nhàn nhạt nói: ” Không cần, trợ lý của tôi lát nữa sẽ đến.”
-“Còn có mười lăm phút, cô là chuẩn bị ở chỗ này bị đông lạnh sao, hay là trở vào trong đi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...