Beta: Stuki^^
Phóng viên chụp lén.
Anh ta cau mày, chuẩn bị đứng dậy.
Trì Hoan ngồi ở chỗ ngồi không có phản ứng gì, ngược lại thì giơ tay lên rót cho mình ly nước.
Mạc Tây Cố khóe mắt liếc qua thấy hành động của cô, động tác đứng dậy dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn người đối diện:” Em không sợ scandal?”
“Không phải là cùng ăn một bữa cơm thôi sao, nhiều lời nhất có lẽ là tôi với anh hư hư thực thực hợp lại, quan hệ giữa tôi với anh, chúng ta im lặng không nói gì, dĩ nhiên là sẽ không có người nói nữa.”
Trì Hoan uống một hớp: ” Bất quá loại scandal này truyền đi, Tô tiểu thư có thể sẽ có hiểu lầm, anh trực tiếp để cho người đè xuống là được.”
Anh ta nhìn mặt Trì Hoan, nhàn nhạt ừ một tiếng coi như là đáp ứng.
Anh ta không nói lời nào, cô liền cũng không nói gì nhiều, bữa ăn yên lặng ăn, toàn bộ quá trình cũng ít có đối thoại trao đổi, Trì Hoan thật ra thì cũng không biết anh ta đặc biệt gọi mình ra là vì cái gì.
Bất quá cô đem chiếc nhẫn trả lại cho anh ta là được.
Thời điểm trả tiền, Mạc Tây Cố thấy Trì Hoa lấy ví tiền từ trong túi xách ra liền giành đem thẻ ngân hàng đưa tới trước: ” Anh hẹn em đi ra ngoài, anh mời.”
“Ồ ” Trì Hoan liếc anh ta một cái, cũng không có giành lại gì: ” Vậy cũng tốt.”
Trả tiền xong, Mặc Tây Cố lại hỏi một câu; ” Em không gọi Mặc Thời Khiêm tới đón em sao?”
“Tôi tự lái xe tới.”
Anh ta nhìn gò má của cô, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi nói: ” Vậy…..anh đưa em về.”
Trì Hoan liếc anh ta một cái, cười một cái, sau đó đeo kính mát lên: ” Không cần.”
Dứt lời liền xoay người rời đi, kết quả vẫn chưa bước đi xa, liền bị một nam một nữ chặn lại đường đi của mình.
Là Đường Việt Trạch cùng Lương Mãn Nguyệt.
Lương Mãn Nguyệt cau mày nhìn cô, trong giọng nói rõ ràng có ý trách móc:” Trì tiểu thư, cô với bạn trai cũ cùng đi ra ngoài ăn cơm?”
Trì Hoan nhìn bộ dáng của cô ta liền biết, hơn phân nửa trong lòng thay Mặc Thời Khiêm bị cắm sừng mà trách móc cô, thậm chí tồn tại một loại cảm giác khác…
Tầm mắt Trì Hoan từ trên người bọn họ quét qua, đôi môi đỏ mọng lộ ra nụ cười mang theo tính cách lễ phép: ” Hai vị dùng cơm khoái trá.”
Dứt lời liền mắt nhìn thẳng đi qua bên cạnh bọn họ.
… …
Chạng vạng sáu giờ tối.
Thời điểm Mặc Thời Khiêm đến, Trì Hoan đang cầm Ipad ở phòng khách xem phim.
Hắn vừa cỡi nút áo khoác, vừa hỏi: ” Em ăn cơm tối xong rồi sao?”
Trì Hoan nâng đầu lên, nghi hoặc: ” Em đi nơi nào ăn cơm tối?”
Mặc Thời Khiêm hơi hơi nhíu mày: ” Người giúp việc không có nấu cơm cho em ăn?”
Cặp mắt hắc bạch phân minh nhìn hắn chằm chằm: ” Em một mực chờ anh trở về làm cơm ăn đấy.”
Mặc Thời Khiêm “…”
Hắn môi mỏng kéo một cái, có chút buồn cười nhìn cô:” Lúc nào thì anh chấp nhận…anh phải nấu cơm?”
Ánh mắt của cô càng trừng lớn hơn:” Mấy ngày nay không phải vẫn luôn là anh làm sao? ”
Mặc Thời Khiêm nhìn người phụ nữ ngồi trên ghế sa lon.
Nhìn cô nói như là chuyện đương nhiên.
Bàn về việc làm hư một phụ nữ trong thời gian bao lâu, một tuần lễ cũng không đến.
Hắn thản nhiên nói: ” Mấy ngày đó là do em không thoải mái, cho nên anh mới phá lệ xuống bếp.”
“Vậy chẳng lẽ về sau anh đều không làm cơm rồi hả?”
“Trì Hoan, em có người giúp việc cùng người làm thêm giờ có thể sai bảo.”
Cô cắn môi, còn rất ủy khuất.
Cô cũng không phải là muốn sai bảo hắn, chính là cảm thấy hắn làm đồ ăn ngon hơn mà thôi.
Người giúp việc hỏi cô có muốn làm cơm tối hay không, cô chỉ cho cô ấy mua xong nguyên liệu nấu ăn liền bảo người cho về.
Lúc đầu nghĩ muốn lập tức tức giận, hắn còn có thể suy nghĩ ra một chút cô còn đang cáu kỉnh đây.
Cô ngồi ở trên ghế sa lon nhìn người đàn ông đang cởi áo khoác ngoài, mặt mày tuấn tú bình thản, càng xem càng cảm thấy hắn lạnh lùng.
Trì Hoan cảm thấy sau việc tối hôm qua hắn liền đối với mình không tốt.
Cô nói phải đi hắn sẽ đưa cô trở lại, cơm cũng không làm cho cô ăn!
Trì Hoan không nói tiếng nào ôm lấy Ipad từ trên ghế salon đứng lên, cũng không quay đầu lại hướng về phía thư phòng đi, đóng cửa lại, trên ghế làm việc ngồi không bao lâu đã cảm thấy đói lả.
Buổi trưa cùng Mạc Tây Cố cô chưa ăn được bao nhiêu.
Sờ bụng một cái, cô muốn gọi đồ ăn ngoài, điện thoại di động rơi trên ghế sa lon rồi, chỉ có thể dùng điện thoại bàn gọi điện thoại.
Từ sau khi đóng cửa, cũng không có nghe thấy bên ngoài có động tĩnh gì.
Sau khi cúp điện thoại, Trì Hoan liền nằm ở trên bàn sách, cũng không có tâm tình lại xem phim tiếp.
Qua ước chừng nửa giờ sau, tiếng chuông cửa vang, Trì Hoan lúc này mới đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa nhận thức ăn.
Ôm lấy hộp cơm xoay người, đang suy nghĩ đàn ông kia có phải đã đi hay không, mới vừa xoay người, thân hình cao lớn liền ngăn ở trước mặt của cô, Trì Hoan chưa kịp phản ứng, hộp cơm trong tay liền bị cầm đi.
Sau đó một đường parabol xinh đẹp liền bị trực tiếp ném vào giỏ rác.
Trì Hoan mở to hai mắt, cơ hồ là không thể tin nhìn hắn: ” Mặc Thời Khiêm, anh đang làm gì?”
Hắn lại đem hộp cơm của cô ném đi?
Mặc Thời khiêm thản nhiên nói: ” Anh đang làm rồi.”
“Vậy cũng không thể ném thức ăn của em. ”
Hắn nhướn mày, không có chút rung động nào hỏi: ” Nếu không vứt, chẳng lẽ, em muốn vứt bỏ đồ anh làm?”
“Là anh nói anh không làm cơm.”
” Ừ, hôm nay là ngoại lệ, lần sau không được phá lệ.”
Trì Hoan nhìn cái bộ dáng này của hắn, cô làm sao lại cảm thấy… Như vậy là cố ý cho mình tức giận đây.
“Ai nói em không thể ném đồ anh nấu, vạn nhất đồ ăn bên ngoài ăn tương đối khá thì sao?.”
Hắn nhàn nhạt trả lời:” Em bỏ cơm của anh, về sau anh sẽ không nấu cơm cho em ăn.”
Trì Hoan “…”
Cho là cơm hắn nấu rất hiếm lạ sao?
Cô buồn không được, hắn nhìn qua cũng không có phản ứng lớn gì, chẳng qua là sờ đầu của cô một cái:” Đi xem phim của em cho xong đi, được rồi anh gọi em ăn cơm. ”
Dứt lời liền xoay người trơ về phòng bếp.
Trì Hoan tự nhiên vẫn là trở lại thư phòng.
Lần nữa cầm Ipad, xem tiếp tbộ phim đang bỏ dở.
Không sai biệt lắm còn có mười phút là kết thúc, Mặc Thời khiêm gõ cửa đi vào: ” Được rồi, đi ăn cơm.”
Tầm mắt Trì Hoan bất động, nhìn chăm chú ở trên màn ảnh, mím môi: “Em xem cho xong đã. ”
Mặc Thời Khiêm đứng ở cửa nhìn cô một lát: ” Bữa ăn tối ở trên bàn, anh đi về trước.”
Trì Hoan vẫn nhìn màn ảnh.
Chờ trong căn hộ hoàn toàn yên tĩnh lại, Phim cũng bắt đầu bật nhạc kết thúc, cô mới nằm xuống trên bàn.
Trì Hoan đều không biết mình đang giận, đang bực bội cái gì.
Nằm ước chừng có năm phút, cô mới đứng dậy đi tới phòng ăn.
Trên bàn ăn chỉnh tề bày một phần đồ ăn chay, một chén canh, ba món ăn, cơm và đũa cũng bày xong, còn có chút hơi nóng, mùi thơm thức ăn vô hình bay vào mũi.
Đứng mấy giây, Trì Hoan vẫn là đi tới cầm đũa.
Dù sao vẫn đang đói.
… …
Thứ 2 Trì Hoan vui mừng muốn đi tham gia tiệc rượu mà Diêu tỷ nói, buổi tối mới bắt đầu cử hành.
Buổi sáng cô rửa mặt xong liền nhận được điện thoại của Mặc Thời Khiêm.
” Anh đêm nay muốn tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn,có thể sẽ không qua chỗ em rồi.”
Trì Hoan cắn môi, không đến liền không đến.
“Biết.”
” Ừ, ngày mai anh đi tìm em, em có chuyện thì gọi điện thoại cho anh. ”
“Biết.”
Lại tĩnh trong chốc lát, ở đầu bên kia nói:” Vậy gặp lại sau.”
Trì Hoan cảm thấy bây giờ mình nghe thấy thanh âm của hắn đều cảm thấy tức giận, chờ hắn nói hai chữ này xong, trực tiếp bóp gãy điện thoại, cũng không nói cho hắn biết tối nay mình cũng muốn đi tham gia tiệc rượu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...