Beta: Stuki^^
Mặc Thời Khiêm cau mày, mắt mở ra, không vui nhìn anh ta.
Thịnh Đường càng chê cười liếc hắn một cái, sau đó hất càm lên, chỉ về hướng cửa, nói với giọng một bộ xem kịch vui: ” Nữ nhân của chú có vẻ mặt sát khí, giống như là muốn gây chuyện.”
Mặc Thời Khiêm ngẩng đầu, tự nhiên thấy được người đang đi tới, hắn mặt mày nghiêm chỉnh, đứng lên.
Quý Vũ đi sau lưng Trì Hoan, bị không khí như chiến trận trong phòng bao làm sợ đến bả vai cũng run rẩy, chỉ kém không có kéo vạt áo của Trì Hoan.
Trì Hoan cúi đầu, mặt không cảm giác hỏi: ” Là nơi này?”
“Đúng thế!.”
“Từ từ nói cô gái kia là ai?”
Trì Hoan trực tiếp đi tìm người tổ chức sinh nhật trong phòng bao, sau đó không có rời đi mà dẫn Quý Vũ ra, để cho cô ấy dẫn đường.
Thật ra thì không cần Quý Vũ nói, cô nhìn một cái liền biết là người nào.
Tại chỗ này người con gái “Thật xinh đẹp thật hấp dẫn ” so với cô lớn hơn mấy tuổi cũng chỉ có một người.
Trì Hoan nhìn thẳng sang, khuôn mặt đẹp không có biểu tình, liền đi thẳng về phía cô gái kia.
Tính tình của Trì Hoan vốn là không có xem người nào vào mắt, xông vào phòng khách của người khác, bất kỳ người nào cô đều không thèm liếc mắt nhìn, cho dù cô từ đầu đến cuối không phát một lời, cũng lộ ra khí chất cao ngạo tận trong xương tủy.
Một gã thèm thuồng sắc đẹp của cô, lại bị ánh mắt không đặt người nào vào mắt của Trì Hoan kích thích lòng chinh phục của đàn ông, đưa tay muốn đặt lên bả vai của cô.
Quý Vũ bị dọa sợ đến lùi lại phía sau, khiếp sợ nhìn người đàn ông đang đi tới.
Cái tay kia còn không có đụng đến quần áo Trì Hoan, cổ tay liền bị giữ lại, thậm chí một hồi đau nhức không thể áp chế truyền tới, mặt gã kia đều vặn vẹo, còn không chờ hắn kêu đau thành tiếng, liền bị người quăng một cách không thương tiếc qua một bên.
Ngay trước mặt mọi người bị như vậy, tên đàn ông kia khó chịu muốn nổi giận, liền liếc thấy con mắt lạnh lùng của Mặc Thời Khiêm làm tên kia cảm giác như đang bị đâm một cách lẫm liệt, nhưng lại chỉ có thể cúi đầu xuống chịu đựng.
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang hiển nhiên biểu lộ vẻ mặt mất hứng thậm chí mang theo sát khí, lông mày nhăn lại, nói nhỏ: ” Tới có chuyện gì sao?”
Trì Hoan không để ý tới hắn.
Đối với hắn chuyện không nhận điện thoại của cô làm cô vẫn còn có chút tính toán xét nét, nhất là bây giờ đang ở nơi khẩn cấp như thế này.
Mặc Thời Khiêm có chút bất đắc dĩ nhìn chăm chú khuôn mặt của cô gái đang tức giận.
Bạch Vân nhìn Mặc Thời Khiêm đang nhìn chằm chằm cô gái đột nhiên xông vào này.
Trì Hoan mặt không cảm giác nhìn trên ghế sa long, ánh mắt trăng sáng nhìn Bạch Vân, lên tiếng hỏi: ” Vị tiểu thư này, có thể hay không nói cho tôi biết, bạn của tôi xảy ra chuyện, với cô có quan hệ hay không?”
Bạch Vân lúc này mới đem tầm nhìn chuyển hướng tới Trì Hoan, trên dưới quan sát một phen sau đó mới bưng chén rượu lên cười: ” Bạn của cô? Trì tiểu thư, cô cũng phải nói cho tôi biết trước bạn của cô là vị nào chứ.”
“Ninh Du Nhiên.”
“Ninh Du Nhiên, nha, không nhận biết.”
Trì Hoan đang muốn phát tác, bả vai đột nhiên bị một cái tay cưỡng chế đè lại, Mặc Thời Khiêm trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Cô ngửa mặt lên nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, cảm thấy được tin cậy liền nói ra, nhưng giọng nói lại có chút oán trách: ” Xảy ra chuyện rồi! Cô ấy gọi điện thoại cho em, vừa mới nói được một nửa đột nhiên hét chói tai, em gọi lại thì điên thoại di động của cô ấy liền không nghe.”
Mặc Thời Khiêm tròng mắt hơi híp, lạnh nhạt nhìn về hướng Bạch Vân đang ngồi, ánh mắt lạnh lại sắc bén, quay đầu nhìn về phía Thịnh Đường cho anh ta một ánh mắt thâm ý, sau đó liền kéo Trì Hoan đi ra khỏi ghế riêng.
Quý Vũ liền vội vàng theo ở phía sau.
Thịnh Đường đem thuốc lá dụi vào trong cái gạt tàn thuốc, cũng đứng dậy đi ra ngoài, bước qua người Bạch Vân liền dừng bước chân lại, anh ta cúi đầu liếc nhìn khuôn mặt đang vô cùng khó coi kia, không đếm xỉa tới cười nói; ” Chú ấy bên Stanford, cô cũng đi theo Stanford, chỉ số thông minh cô còn chưa đủ theo người, cô thế nào đợi vài năm một chút tiến bộ cũng không có?”
Mặt Bạch Vân biến đổi, lạnh lùng nhìn anh ta:” Anh câm miệng cho tôi, Thịnh Đường, chuyện của tôi còn chưa tới phiên anh quơ tay múa chân.”
Thịnh Đường cười khẽ, diêm dúa lẳng lơ gợi cảm: ” Cũng bởi vì cô làm những chuyện ngu xuẩn này, tôi bây giờ mới phải làm chân chạy, cô ít phạm điểm giới hạn của chú ấy, ít tìm chuyện phiền cho tôi, Nhớ?”
Dứt lời anh ta mới nhấc chân, đi ra ngoài.
Bạch Vân nhìn bóng lưng của anh ta, cuối cùng vẫn tức không nhịn nổi, hung hãn đập bể một cái ly.
Thái độ của anh ta hướng về người được thuê anh ta để sai khiến cũng được đối xử tốt hơn cô là tại sao chứ?
Cho đến lúc đi vào thang máy.
Mặc Thời Khiêm lãnh đạm liếc nhìn Quý Vũ: ” Cô trở về phòng của mình là được rồi.”
Quý Vũ có chút lúng túng, nhưng lại không dám đuổi theo.
Chẳng qua là… Không khỏi cảm thấy giữa Trì Hoan cùng Mặc Thời Khiêm… Có loại cảm giác quái dị không nói ra được.
Trì Hoan bị Thời Khiêm kéo cổ tay, lại biểu lộ sự tức giận:” Tại sao không nhận điện thoai của em?”
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn gương mặt đang thập phần mất hứng, thấp giọng giải thích rõ: ” Bên trong nóng nên anh cởi áo khoác, điện thoại di động ở trong áo, không nghe được.”
Trì Hoan lúc này mới chú ý tới trên người hắn chỉ mặc cái áo đơn bạc dệt len ra cửa,áo khoác không có bên người.
Trì Hoan quay mặt chỗ khác, hừ một tiếng: ” Nếu như người xảy ra chuyện, chắc bây giờ người cũng bị mất.”
Mặc Thời Khiêm “…”
“Anh giúp em đem người tìm trở về.”
Mày liễu của Trì Hoan nhíu lại:” Đến cùng phải hay cô gái mới vừa rồi kia không?”
Hắn thản nhiên nói: ” Có thể là cô ta.”
“Động thủ với tình địch là băng đảng của cô ta?”
Hắn trả lời rất bình thản: ” Ừ, là băng đảng.”
Trì Hoan: “…”
Cô chậm mấy giây mới phản ứng được, nghiêng đầu nhìn người đang đứng bên cạnh:” Cô ta thật sự là lăn lộn hắc đạo?”
Mặc Thời Khiêm cúi đầu nhìn Trì Hoan.
Không cần nói rõ, chỉ là cái ánh mắt này cũng đủ để trả lời.
Cô há miệng, ngơ ngác hỏi: ” Vậy anh…”
Hắn nhìn chằm chằm mặt của cô, bằng phẳng nó:i ” Cũng có thể coi là như vậy”
Trì Hoan vẫn là có chút đờ đẫn, lần nữa quay đầu trở lại, nhìn cửa thang máy đang dần dần khép lại.
Trong nháy mắt cửa muốn khép lại liền có một đầu chân dài duỗi vào, cửa thang máy mở, Thịnh Đường từ bên ngoài đi vào, mắt đen nhánh từ trên người bọn họ quét qua, không nói tiếng nào.
Trì Hoan một mực không lên tiếng, cũng không biết hắn phải dẫn mình đi nơi nào, chờ lúc ra thang máy mới biết, bọn họ lại là đi lên trên, lúc này mới ngơ ngác hỏi một câu: ” Đi chỗ nào, không phải muốn đi tìm Du Nhiên sao?”
“Trước đi xem camera.”
“Ồ ” dừng một chút, Trì Hoan lại hỏi:” Các anh quen biết ông chủ nơi này sao?”
Cô ở chỗ này nhiều năm như vậy, đều chỉ biết là quản lý, không biết ông chủ chân chính sau màn là ai.
Đứng ở một bên Thịnh Đường nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.
Trì Hoan “… Anh?”
Anh ta nhíu mày: ” Tôi cũng thế.”
Trì Hoan dừng một chút, lại ngẩng đầu nhìn người đang kéo cổ tay mình: ” Anh cho tới bây giờ cũng không có nói cho em biết, chỗ này là của anh.”
“Em cho tới bây giờ cũng không có hỏi qua anh.”
Trì Hoan cắn môi, cúi đầu, tâm trạng trong lúc nhất thời phức tạp khó mà diễn tả bằng lời được.
Trong tin đđồn ở trong xã hội thượng lưu đô thị, ông chủ sau màn của 1999 là môtj trong những nhân vật thần bí nhất Lan thành.
Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm môi đỏ mọng đang mím lại cùng lông mi vừa dài vừa dày, chân mày không tiếng động nhíu lại.
Không bao lâu, hắn liền đưa tay nâng cằm của cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mắt hắn, trầm trầm đặt câu hỏi: ” Không vui sao?”
“Không có! ” Trì Hoan giơ tay lên tay lên đánh rơi tay hắn xuống, thản nhiên nói:” Em chỉ là đang nghĩ, khó trách em cảm thấy anh rất có tiền.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...