Editor: May
Nay đứng mặt đối mặt, như là người xa lạ.
Ánh mắt Larry phu nhân nhìn cô, "Hoan Hoan, con có thể rời khỏi Mặc Thời Khiêm không?"
Tĩnh mịch đến vài giây.
Sau đó, Trì Hoan đột nhiên bật cười, đương nhiên, tươi cười này chỉ ở mặt ngoài, không đạt đến đáy mắt.
Hai tay cô ôm ngực, thanh tuyến kiều lười cười, "Tôi còn tưởng rằng, Larry phu nhân là nghe nói tôi bị nhà bạn trai ghét bỏ, cho nên đột phát tình yêu muốn nhận tôi..."
"Cho dù ta chịu nhận con, Laurence cũng sẽ không nhận con, " Larry phu nhân thản nhiên nói, "Không nói con ở trong mắt ông ta chính là một ngôi sao nhỏ, con người như ông ta, gia tộc giống như bọn họ, là không có khả năng kết thân gia với một tham quan có tiếng xấu."
Trì Hoan vén vén tóc của mình, lười biếng cười, "Bà đến tìm tôi, chính là đặc biệt nhắc nhở tôi à... Thật đáng tiếc, mấy câu nói đó của bà, có thể không đáng giá tiền vé máy bay của bà."
Thái độ của cô vẫn khinh mạn như cũ, lần này Larry phu nhân cũng không sinh khí nữa, "Hoan Hoan, từ nhỏ đến lớn, bên người con không phải quan nhị đại, chính là phú nhị đại, loại chuyện này con thấy được ít sao, con gặp qua có mấy đối cuối cùng trôi qua hạnh phúc? Lúc trước Mạc Tây Cố và Tô Nhã Băng là tách ra như thế nào, cuối cùng bọn họ là kết cục ra sao... Con không phải thấy rõ ràng nhất sao?"
Dừng vài giây, bà ta mới thở dài bàn tiếp tục nói, "Con quá nhỏ tuổi, có một số việc nghĩ đến rất dễ dàng... Ta biết con oán hận ta, ta nói cái gì con đều nghe không vào, nhưng con phải rõ ràng... Mặc Thời Khiêm đó là con trai ruột của ông ta, là đứa con trai ruột ông ta coi trọng muốn bồi dưỡng, con và gia tộc Laurence sứt mẽ như vậy tiếp, cuối cùng bị thương sẽ chỉ là con, sẽ không phải ông ta, con hiểu không?"
"Hiểu được thì thế nào?"
Khuôn mặt Trì Hoan trang điểm thật sự tinh xảo, lại thêm ngũ quan lại như vẽ, xinh đẹp lại bình tĩnh, "Hiểu được những chuyện này, tôi nên nhận mệnh chia tay với anh ấy? Anh ấy là người đàn ông tôi yêu, về sau tôi cũng có thể rốt cuộc tìm không thấy người đàn ông nào tốt với tôi hơn anh ấy, liền bởi vì người cha chủ tịch đột nhiên toát ra đến muốn chiếm tiện nghi của anh ấy, tôi liền ngoan ngoãn biến mất? Tôi là làm anh ấy thất vọng, hay là khiến chính tôi thất vọng?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...