Trì Hoan mím môi nhìn chằm chằm đôi mắt trong gương chiếu hậu:“Anh còn không có nói ra kết luận?”
Mặc Thời Khiêm thản nhiên:“Dương Hạo rời phòng bệnh lập tức đi tới bãi đỗ xe. Thực sự là hắn có đậu xe ở trong bãi cho nên không có cách nào khẳng định Tô Nhã Băng đã tiết lộ tin tức của cô, sau đó thì như Mạc thiếu đã nói, hắn vừa vặn đụng phải tài xế”
Trì Hoan tròn mắt, thật lâu mới hỏi:“Vậy anh cảm thấy chuyện này thế nào?”
Người kia kéo khoé miệng tạo thành độ cong vô cùng nhỏ:“Tôi xưa nay chưa từng tin những chuyện quá trùng hợp”
Ban đêm gió mát phất phơ thổi tung lá khô bên đường.
Trì Hoan ngồi trong xe nhìn nhìn một hồi mới nói:“Chúng ta trở về”
Không có chuyện gì đặc biệt Mặc Thời Khiêm sẽ không theo cô lên phòng. Dừng bên cạnh xe anh vẫn lãnh đạm khách khí:“Nếu đại tiểu thư không có việc gì nữa tôi đi về trước”
Trì Hoan nhìn vào đôi mắt lạnh lùng thâm sâu của anh khẽ gọi:“Mặc Thời Khiêm”
Anh không trả lời chỉ ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh.
“Tôi vẫn biết anh ta đối với Tô Nhã Băng chỉ tồn tại sự thương hại cùng không cam lòng, nhưng giờ tôi mới ngộ ra là anh ta mãi cũng không thể thoát khỏi thứ tình cảm ấy”
Giọng cô lẳng lặng phiêu tán trong gió, vẻ mặt có chút mê mang.
Mặc Thời Khiêm đã gặp qua nhiều dáng vẻ của cô, duy chỉ có vẻ mê mang này là hiếm khi thấy, bởi cô luôn biết mình muốn gì.
“Dựa vào đâu mà cô nghĩ vậy?”
Trì Hoan liếc anh, sau đó thu hồi tầm mắt nhìn ra phía xa xa, gió thổi bay mái tóc của cô, vài sợi bướng bỉnh rơi trên khuôn mặt, trên gò má trắng nõn.
Cô cúi đầu:“Tôi về ngủ đây”
Mặc Thời Khiêm thu lại biểu tình, không hỏi nhiều, giọng nói vẫn như thường đáp:“Được, tạm biệt”
Trì Hoan xoay người lên lầu, cô đi rất chậm, trong tay cầm túi xách, tóc dài theo gió tung bay. Mặc Thời Khiêm đứng lặng tại chỗ, chỉ có ánh mắt tĩnh mịch đuổi theo bóng lưng đã đi xa, môi mỏng khẽ nhếch. Cô đây là không muốn để người khác biết trong lòng mình có tâm sự sao.
Ba ngày liền Trì Hoan đều ở lì trong nhà không ra ngoài. Cô cho Mặc Thời Khiêm nghỉ ngơi cũng không đi tìm Mạc Tây Cố, thậm chí cũng không gọi điện cho anh. Dĩ nhiên, Mạc Tây Cố cũng không tìm cô.
Cô vốn không phải là người trầm tĩnh, thế nhưng lần này lại chỉ ở nhà đọc sách, thuận tiện đem kịch bản được quản lý gửi đến cũng đọc qua một lần. Đến giờ cơm thì liền gọi giao hàng, đến khi chán thì trực tiếp gọi cho đầu bếp Trì gia làm cơm mang tới. Thời gian trôi qua cũng coi như nhàn nhã thoải mái.
Cho tới chạng vạng tối ngày thứ ba, chuông cửa đột nhiên vang lên, cô nghĩ là người giúp việc đem cơm tới liền cầm sách trong tay đi ra mở cửa:“Sao hôm nay tới sớm như vậy, không phải tôi nói 6 giờ…”
Âm thanh im bặt đi, bởi vì trước mặt cô bây giờ không phải người giúp việc như mọi ngày mà là Mạc Tây Cố. Biểu tình trên mặt Trì Hoan lạnh lẽo đi vài phần, sau đó lại cười cười:“Không gọi báo trước đã tới, xem ra anh đã ra quyết định”
Mạc Tây Cố nhìn cô giọng có chút khàn:“Không mời tôi vào nhà sao?”
“A, đương nhiên, mời vào”
Vừa nói Trì Hoan vừa nhường ra một bên cho anh đi vào. Mạc Tây Cố tới trước ngưỡng cửa đổi giày, tầm mắt liếc thấy đôi dép nam hơi khựng lại, bên này Trì Hoan đã mở tủ giày cầm ra một đôi mới đưa tới “Dùng đôi này đi, còn mới nguyên”
Trên kệ giày có hai đôi của nữ, chỉ có một đôi của nam. Mạc Tây Cố vừa đổi giày vừa nhàn nhạt hỏi:“Đôi này của Mặc Thời Khiêm sao?”
“Ừm”
“Anh ta thường ra vào nhà cô à?”
“Cũng coi như thường xuyên”
Rõ ràng là câu trả lời trong dự liệu, thậm chí sự tình quá rõ ràng không cần suy nghĩ, nhưng Mạc Tây Cố vẫn không nhịn được hỏi nhiều một câu, chờ anh thay xong giày ngồi ở ghế salon, Trì Hoan đã pha trà ngon bưng tới.
“Anh thích uống trà, đây là tôi cố ý lén lấy từ chỗ cha tôi, hẳn là lá trà thượng hạng đi”
Mạc Tây Cố nhìn cô ngũ quan tinh xảo, bởi vì ở nhà mà không dính chút phấn son, không trang điểm khiến gương mặt cô nhìn qua đáng yêu như một cô bé, tóc dài buộc lỏng trông có vài phần tuỳ ý mà duy mỹ.
Nhà cô bày trí đơn giản sạch sẽ ngoài sức tưởng tượng của anh, không phải toàn màu hồng như anh nghĩ, càng không có chuyện quần áo vứt lung tung cùng rác rưởi, chén đũa bẩn. Trì Hoan một tay chống đầu nhìn anh quan sát xung quanh cười nói:“Hàng ngày đều có giúp việc theo giờ qua quét dọn, tôi cũng không thích nơi ở quá lộn xộn”
Mạc Tây Cố ánh mắt cuối cùng đặt lên người cô:“Trì Hoan”
Cô một thân đồ ở nhà nhàn nhã, váy len mỏng mùa thu đơn giản, khoác áo lông ngồi đối diện với anh tạo cho người ta cảm giác lười biếng nhàn nhã.
Thanh âm trở nên khàn khàn nhưng rõ ràng:“Chúng ta đổi hôn kỳ lên trước thời hạn đi”
Trì Hoan ngây ngẩn cả người:“Trước thời hạn? Tại sao?”
Người đàn ông nhìn ánh mắtcô giọng nói phảng phất như dụ như hoan:“Cô không muốn gả cho tôi sao?”
Trì Hoan chậm rãi gật đầu:“Gả”
“Như vậy tôi lập tức cho người an bài hôn lễ”
“Tại sao phải nhanh như vậy?”
Mạc Tây Cố lại nhìn cô một lúclâu mới thản nhiên nói:“Cô không phải từng nói thời gian tuỳ tôi cân nhắc sao, tôi đã nghĩ kỹ, chúng ta kết hôn sau đó cùng đi châu Âudulịch”
Dừng mộtchút anh lại bổ sung:“Mấy năm nay chúng ta chưa từng cố gắng chung đụng, thừa cơ hội này bồi dưỡng tình cảm”
Cô hơi nhíu mày:“Còn Tô Nhã Băng?”
Anh rũ mắt che đi tia sắc bén vừa loé lên, giọng điệu lãnh đạm:“Cô ấy sẽ quay về Mỹ, tôi để người bên kia giúp cô ấy tìm việc, cũng thay cô ấy liên hệ luật sư chuyên nghiệp giảiquyết việc ly hôn”
Trì Hoan cười một tiếng:“Tôi cho là anh biếtcô tavì anhthủthân như ngọc nhiềunăm như vậy, thếnào cũngsẽcùngtôihuỷbỏhôn ước đểnốilạitình xưa, dù cho có khó khăn đếnmấycũng vượtqua”
Mạc Tây Cố nhìn cô, miệng cười nhưng mắt lạnh đến thấu xương:“Trì Hoan, cô không nên hiểu lầm”
Nghe vậy ánh mắtcô liền trở nên chuyên chú, cũng không liên tiếng, chẳng qua là nghiêngđầu nhìn anh.
“Nhã Băng là mối tình đầu của tôi, cũng là người phụ nữ duy nhất tôi yêu”
Thanh âm của anh nghe vào rất thanh lãnh vô cùng:“Chẳng qua quả thực giống như cô đã nói, nếu ở bên cô ấy cái giá phải bỏ ra quá lớn, mẹ tôi tuyệt đối không cho phép, toàn bộ Mạc gia cũng không cho phép, cả tình thế cùng thực tế đều không cho phép, huống chi tôi bây giờ không phải thiếu niên mới biết yêu, có thể vì một người phụ nữ liền buông tha hết thảy quyền thế địa vị”
“Cho nên anh buông tha cho cô ta?”
Mạc Tây Cố nhìn cô giễu cợt:“Chẳng lẽ cô rấtchờ mong tôi vì cô ta mà huỷ bỏ hôn ước?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...