Edit: Hồng Vân
Beta: Snow Hoàng
Chương 156: Anh không gọi thức ăn, cứ nhìn tôi làm gì?
Trì Hoan ngơ ngẩn, thân thể mềm mại đang dựa trong ngực hắn cứng đờ, cô cúi đầu, nhìn chăn đệm màu xám đậm, có chút lãnh đạm nói, “Không có, tôi chỉ muốn hỏi anh một chút.”
“Ngày mai tôi sẽ để Nhạc Lâm đi qua, xem hợp đồng giúp em, hắn sẽ có thể tranh thủ được quyền lợi lớn nhất cho em, hử?”
“Há ” cô đáp một tiếng, sau đó liền chậm rãi ra khỏi ngực hắn, lần nữa trở lại vị trí ngồi lúc trước, “Trễ lắm rồi, anh đi tắm rồi ngủ sớm một chút đi.”
Ánh mắt của Mặc Thời Khiêm dừng lại trên khuôn mặt cô năm giây, sau đó mới gật đầu một cái, xoay người lấy áo choàng tắm, đi vào phòng tắm.
Trì Hoan cũng không còn tâm tư tiếp tục xem ipad, khép lại tiện tay ném qua một bên, sau đó tắt đèn lớn phòng ngủ, chỉ chừa một chiếc đèn ở đầu giường, nằm qua hướng bên ngoài cửa sổ.
Lúc đầu nghĩ muốn nói với hắn chuyện Mạc Tây Cố mời cô phát ngôn, lại bị bộ dáng này của hắn làm cho không có tâm tình —— hắn đại khái cảm thấy cô có khó khăn hắn thay cô giải quyết, nhưng chuyện của mình, cô có thể tự giải quyết không cần phải hỏi hắn tìm hắn.
Không tới nửa giờ, người đàn ông mang theo một thân hơi lạnh khí ẩm và mùi sữa tắm dễ ngửi vén chăn lên giường.
Chiếc đèn cuối cùng trong phòng ngủ cũng tắt.
Sau khi tắt đèn Mặc Thời Khiêm ôm Trì Hoan vào ngực.
Ban đầu Trì Hoan không có buồn ngủ gì, cho đến khi nghe thấy người đàn ông phía sau hô hấp từ từ trở nên đều đều, cô mới rốt cục mất mác mà tựa mặt lên gối mềm mại, từ từ liền ngủ.
… …
Sáng ngày thứ hai Nhạc Lâm quả nhiên cùng đi công ty với cô, xem từng chữ từng chữ nội dung hợp đồng, sau đó nói ra mấy điều lệ cần phải sửa chữa —— dĩ nhiên, sửa lại càng có lợi cho cô.
Công ty vốn là không đồng ý, nhưng không đồng ý cũng không thắng được tài hùng biện của Nhạc Lâm, cùng với… Nếu không đáp ứng, Trì tiểu thư lại có khả năng đổi một công ty khác chịu đáp ứng.
Cọ xát không sai biệt lắm sau hai giờ, cuối cùng mới ký xuống.
Trì Hoan muốn ở lại công ty bàn công việc sau này, ký hợp đồng xong Nhạc Lâm liền rời đi trước.
Trì Hoan duỗi người, lười biếng hỏi, “Diêu tỷ, gần đây có sắp xếp gì không?”
“Còn không phải là xem tâm tình của đại tiểu thư người sao, bây giờ công ty cũng không dám tùy tiện an bài công việc cho em, sợ đại kim chủ phía sau em mất hứng.”
Mất hứng, hắn có cái gì mất hứng, hắn cũng không có quản nhiều ý tứ như vậy.
Trì Hoa tựa vào trên ghế sa lon mềm mại, nhìn trần nhà, nhàn nhạt miễn cưỡng nói, “Tiếp theo làm một cái thông báo, một hai quảng cáo phát ngôn là được rồi, thời gian sau đó, em muốn đóng phim.”
“Đại tiểu thư, ngươi không phải đâu, đoạn thời gian trước em bị hãm hại hỏa, bây giờ được tẩy trắng, đề tài liên quan tới em đều là trung tâm của giới, bao nhiêu hãng quảng cáo bưng tiền cầu em xuất cảnh đây.”
Trì Hoan hơi nhắm mắt lại, ngữ điệu vẫn là lười biếng, “Cho nên em muốn đóng phim, đứng vững gót chân a, dựa vào độ nóng của đề tài có thể kéo dài bao nhiêu thời gian? Giới giải trí cho tới bây giờ đều là thay đổi từng ngày, sẽ không thiếu đề tài, cũng không có đề tài nào có thể nóng mãi không xuống, bây giờ vớt tiền nhiều đi nữa, em cũng là cô gái tham quan, thêm chuyện bị đàn ông có tiền có thế bao dưỡng… Dư luận có thể tạm thời bị khống chế, em cũng không hy vọng từ nay về sau, trên người luôn gắn theo hai cái mác này.”
Diêu tỷ yên lặng nửa phút, bất thình lình nói, “Vậy em nhận làm người đại diện cho Mạc thị đi.”
Trì Hoan mở mắt ra, bĩu môi một cái, “Tỷ cảm thấy như thế thích hợp sao?”
“Người đàn ông của em nếu như mất hứng, em nói với hắn để cho em đại ngôn Clod— Summer, nếu như vậy, đừng nói hai chục triệu, chính là 200 triệu chị cũng không thèm khát.”
Trì Hoan ném một cái gối qua, “200 triệu ai nói không cần, cho em 200 triệu đừng nói là bạn trai cũ, con trai bạn trai cũ đều có thể.”
“Vậy em rốt cuộc có nhận hay không? Em là cùng tiền gây khó dễ, hay là thật sợ người đàn ông của em tức giận… Em sẽ như thế kinh sợ đi, nhận cái phát ngôn em cũng không dám, về sau diễn vai hôn cảm xúc mạnh mẽ, chị xem em làm sao bây giờ.”
Trì Hoan tuổi còn nhỏ, nhìn qua còn nhỏ hơn so với tuổi tác thực tế, cho nên trong những năm này cơ hồ không có diễn qua vai đại nóng mắt gì, nhiều nhất chính là vai diễn hôn, hơn nữa không nhiều lắm.
“Em ghi hận nhà bọn họ không được à?” Trì Hoan cười lạnh, “Mẹ nó tạt bao nhiêu nước dơ lên người em, em vẫn không thể do dự xuống?”
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi xách liền vang lên, Trì Hoan lấy ra nhìn một cái, khẽ cau mày, mấy giây sau, vẫn là nhận.
Mạc Tây Cố giọng nói nhàn nhạt, chẳng qua là so sánh với ngày trước thêm mấy phần ảm đạm không rõ ràng, “Anh đang ở gần công ty em, có thể đi ra ăn một bữa cơm không?”
Hắn làm sao biết cô bây giờ đang ở công ty?
Trì Hoan mím môi, có chút do dự.
Hắn lại thật thấp oa oa nói, “Có muốn hợp tác hay không, có thể nói sau, bây giờ vừa lúc là buổi trưa, em cũng phải ăn cơm.”
Tri Hoan suy nghĩ một chút, liền đáp ứng.
… …
Nửa giờ sau, ở một phòng ăn tây sa hoa.
Thời điểm Trì Hoan đến, Mạc Tây Cố đã ngồi chờ từ lâu.
Thời điểm cô đi giày cao gót tới, hắn căn bản là nhìn chăm chú từng bước của cô, ánh mắt bình tĩnh, lại sâu lại tối, đợi cô đi tới trước bàn, liền đứng dậy kéo ghế ra cho, nhìn cô ngồi xuống.
Trì Hoan gật đầu mỉm cười, “Cảm ơn.”
Người đàn ông nở nụ cười nhạt nhòa, đưa tay nhận lấy quyển thực đơn của người phục vụ, đặt ở trước mặt cô, “Gọi thức ăn trước đã!”
“À, được.”
Trì Hoan cúi đầu xem thực đơn, người đàn ông đối diện vẫn chăm chú nhìn cô.
Bao lâu không thấy rồi, một tháng? Không tới hai tháng đi, thời điểm lại đột nhiên thấy cô, giống như đã cách xa hơn nửa năm.
Vẫn là gương mặt tinh xảo kia, tóc dài quăn xoắn như dong biển, trên người mặc là áo khoác đơn giản, khi ngồi xuống liền cởi ra, chỉ còn một cái áo lông vàng nhạt nhã nhặn.
Ngày xưa cô giống như là khoe khoang bản thân lại không rành thế sự cô bé, bây giờ bớt vài phần phong mang cùng bướng bỉnh, nhiều thêm chút trầm tĩnh cùng mềm mại, càng giống như cô gái nhỏ tràn đầy hơi thở quyến rũ.
Cái gì khiến cô thay đổi?
Cảnh nhà sa sút, hay là… Mặc Thời Khiêm?
Trì Hoan chú ý tới tầm mắt của hắn, thật ra nó không quá rõ ràng, nhưng cô vẫn cảm giác được nó tồn tại, ngẩng đầu lên, quả nhiên chống lại là tầm mắt lẳng lặng thâm trầm của hắn, sững sờ, ngay sau đó hỏi, “Anh không gọi thức ăn, cứ nhìn tôi làm gì?”
Tiếng nói vừa dứt, Trì Hoan liền sợ run mấy giây.
Quả thực không phải là cô trí nhớ khắc sâu, mà là đối thoại như vậy cũng chưa đến mấy tháng.
[ thế nào nhìn tôi như vậy, có chuyện? ]
[ thích anh, cho nên thích nhìn anh nha. ]
Sâu trong mắt Mạc Tây Cố tối đi vài phần, nhưng trên mặt chỉ là nụ cười nhạt nhòa, “Chẳng qua là cảm thấy em so với lúc trước xinh đẹp hơn, tôi mới từ Châu Âu trở lại, rất lâu không thấy vẻ đẹp thuần khiết của mỹ nhân phương đông.”
Tầm mắt của hắn cuối cùng rơi vào trên người cô, vết bỏng đã khỏi nhưng sẹo không có tiêu, khắc ở trên tay trắng noãn tinh tế, rất không hài hòa, hắn lấy từ trên người một tuýp giống như dược cao, trầm thấp khàn khàn nói, “Mẹ tôi nói em lần trước bị bỏng nghiêm trọng, tôi ở nước Pháp trong lúc vô tình thấy một cái trừ sẹo, nghe nói hiệu quả rất tốt, thuận tiện mang tới cho em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...