Edit: Cẩm Quỳ
Beta: Stuki^^
Trì Hoan trên mặt nở nụ cười, mặc dù đáy mắt đầy châm biếm: “Tôi đối xử với cô ta như thế nào?”
Bạch Tụng chống lại ánh mắt của cô, nhất thời đã cảm thấy khí thế chất vấn lúc đầu giảm hơn phân nửa, nhưng rốt cuộc cũng là đại tiểu thư của Bạch gia, lần nữa trấn tĩnh lên tiếng:”Mới vừa rồi tôi ở bên ngoài chờ Tiểu Vũ không có người nào tiến vào nữa, cũng chỉ có cô là từ bên trong đi ra, nói cách khác… Mới vừa rồi tại phòng vệ sinh, chỉ có hai người các cô, hơn nữa… Cô có thừa nhận hay không, cô chạm tới váy của Tiểu Vũ?”
Trì Hoan hơi hơi ngẹo đầu, giọng nói mềm mại, nhỏ nhẹ lại lười biếng: ” Giây khóa kéo không có kéo lên, tôi thấy áo lót đều lộ ra nên liền giúp cô ta kéo lên!”
Ngữ điệu dừng lại mấy giây, cô lại tiếp tục nói:”Lại nói Quý tiểu thư, nếu cảm thấy không yên lòng về con người tôi, tôi thay cô kéo xong giây khóa, tại sao cô không có hướng về phía gương kiểm tra một chút xem tôi có động tay chân không? Thế nào lại phải làm cho người ta chê cười mới phát hiện bộ váy bị rách?”
Lời này của cô ý tứ rõ ràng, chính là nói Quý Vũ cố ý gài tang vật.
Quý Vũ bị cô nói giận đến não sung huyết: ” Cô… Cô đúng là ác nhân còn ngụy biện!”
“Tôi là ác nhân thì cũng vẫn nói phải trái, cô thì sao? Phòng vệ sinh là tôi đưa cô vào hay là tôi biết trước cô sẽ theo đuôi tôi cùng vào? Váy kéo khóa xong thì tôi sẽ động vào y phục của cô sao? Cô là không dùng đầu óc nên rêu rao bậy bạ, hay vẫn là chính mình cắt quần của mình còn cố ý rêu rao bậy bạ?”
Tốc độ nói của cô cũng không nhanh, nhưng chính là để cho người ta không chen vào nổi, ít nhất Quý Vũ không chen vào được.
Trì Hoan lại ngừng mấy giây, đôi môi đỏ mọng cong sâu hơn: “Lại nói, cô là cảm thấy mặt mũi mình rất lớn sao? Có thể chèn ép tôi sao? Cho nên tôi muốn hại cô mất thể diện?”
Trì Hoan tại giới giải trí mấy năm nay, không biết đã bao nhiêu lần cùng nữ nhân khác đấu khẩu, bàn về cãi nhau, mười Quý Vũ đều không phải là đối thủ của cô.
Nhưng tình cảnh này nhìn lướt qua một chút liền cảm thấy là Trì Hoan hùng hổ dọa người, khi dễ tiểu cô nương.
Dù sao một người là một tiểu thư ngoan ngoãn hiền lành, một người lại là con gái của tham quan.
Huống chi Trì Hoan từ trước đến giờ đều bộc lộ ra khí thế cao ngạo, lại kiều mị minh diễm, vô cùng hấp dẫn, rất dễ dàng để cho những nữ nhân khác căm ghét.
Bạn của Quý Vũ thấy Quý Vũ bị chọc tức không nói được ra lời, trực tiếp liền động thân tiến lên một bước, cười lạnh mở miệng: “Chẳng lẽ không phải là bởi vì cô thích cùng một người với Tiểu Vũ, lại bởi vì Tiểu Vũ làm cho anh ta một tháng bữa trưa, cho nên cô ghi hận trong lòng? Hơn nữa, Trì tiểu thư, rốt cuộc là sức lực từ đâu mà cô nói mình có giá trị cao như thế? Nếu cô thanh cao như vậy, như thế nào lại chỉ vì lấy được một vai diễn mà nghĩ đủ cách cấu kết với người đầu tư?”
Ánh mắt Trì Hoan hơi híp lại, nhìn chằm chằm nữ nhân nói chuyện, không những không giận mà còn cười tươi: ” Cô nói cái gì?”
Cô vì một vai diễn mà nghĩ đủ cách cấu kết với người đầu tư?
Hả? Cô thế nào lại không biết?
Thật là, đem bản thân trở thành người nổi tiếng, người khác truyền miệng liên quan tới sự tích của mình, có bao nhiêu cái là sự thật mình cũng không biết.
Quý Vũ thấy cái bộ dạng “Giả bộ ngu ” này, không nhịn được nói: “Có một số việc trong lòng cô và tôi đều biết rõ, không cần phải nói ra đi?”
Trì Hoan khóe mắt chân mày đều hất lên, ánh mắt nhưng có chút bức người: ” Trong lòng cô biết, vậy cô nói đi? Tôi cũng không rõ ràng… Tôi đã cấu kết với người nào.”
Ở trong xã hội này, sống lâu rồi, cô cũng không cảm thấy quy tắc ngầm là chuyện gì lạ. Mặc dù chính cô cũng không nguyện ý, cũng không làm, nhưng nữ minh tinh dùng thân thể đổi lấy cơ hội, chẳng qua chỉ là một người muốn một người tình nguyện, giao dịch mà thôi.
Nhưng chuyện này cũng không có nghĩa là cô tình nguyện sử dụng quy tắc ngầm. Ai cũng ở sau lưng chiếm tiện nghi của cô nhưng trước mặt lại đâm cô một dao, hơn nữa cô một chút chỗ tốt cũng không có.
Quý Vũ cảm thấy, Trì Hoan nếu như nói lời xin lỗi, hoặc là không ép như vậy, cô ta cũng sẽ không tại trường hợp này vạch trần chuyện xấu của cô.
Lúc này liền giận dữ chỉ trích: “Chẳng lẽ cô không có sao? Lần trước chính tai tôi nghe có người nói cô vì vai diễn hẹn vị ấy ăn cơm… Lúc ăn cơm còn cố ý dùng chân cùng cọ chân người ta… Còn làm bộ như không cẩn thận nâng chén làm đổ nước trên người của mình, muốn dụ dỗ… Còn có… Còn có quá đáng hơn, nhưng tôi còn ngại nói!.”
Cho nên cô ta cũng không tin Thời Khiêm đi cùng với cô.
Nếu coi như bọn họ thật ở cùng một chỗ, cũng là Trì Hoan lừa gạt anh ấy, thậm chí có khả năng cho anh ấy đội nón xanh.
Trì Hoan cười một tiếng, giọng nói bộc phát ôn nhu mềm mại: “Ai vậy?”
Khó trách mới vừa vào buổi tiệc cô đã cảm thấy ánh mắt người khác nhìn mình không đúng, cô hoài nghi ai đó tung tin vịt thừa dịp cô mới vừa đi vào phòng vệ sinh liền tiếp tục truyền bá.
“Tôi…”
“Cô luôn mồm luôn miệng nói cũng chỉ nói được tin tức không chính xác, bất quá cũng chỉ nghe đồn bậy bạ từ những người nhiều chuyện, làm phóng viên cũng không đủ tư cách.”
Quý Vũ bị cô ép, cũng sẽ không giấu giếm, lung tung nhìn một vòng hiện trường, tìm ra một đám con nhà giàu ban đầu nói phét, trực tiếp chỉ qua —— tại cùng một vòng, tỷ lệ chạm mặt cao cũng không coi là việc khó.
“Chính là Phương thiếu, nếu muốn người khác không biết trừ phi mình không làm. Trì Hoan, cô còn thật sự cho rằng cô làm những chuyện kia không có ai biết sao? Mọi người chẳng qua là không nói ngay trước mặt cô mà thôi.”
Trì Hoan nét mặt lạnh lùng, ánh mắt băng lãnh, nhìn thẳng đến hướng mà Quý Vũ chỉ.
Cô dễ dàng bắt được sự chột dạ từ trong ánh mắt của người đàn ông kia.
Dáng dấp còn không dễ nhìn bằng người con thị trưởng tỏ tình cùng Sở Tích, xấu xí còn thô bỉ, vẻ mặt xanh xao, đáng khinh.
Cô hất hất mái tóc dài, môi đỏ mọng câu lên, cười không có độ ấm, dùng lời nhỏ nhẹ đạm thanh nói: ” Cô ta nói những lời này, là từ trong miệng của anh nói ra?”
Chột dạ đi qua, Phương thiếu kia dứt khoát liền cứng rắn đáp: “Bất quá chỉ là con gái của một tham quan đã ngã ngựa, nếu không phải gương mặt này của cô tạm được, cô cho rằng là lão tử coi trọng cô sao?”
Trì Hoan nụ cười trên mặt nhất thời giảm phân nửa, nhưng vẫn có vài phần tự tiếu phi tiếu, lạnh lùng nhàn nhạt nhìn anh ta, lời nói tỉnh táo lại mang đầy khinh bỉ mỉa mai: “Muốn thượng tôi? Trì Hoan tôi hôm nay coi như là hổ lạc Bình Dương bị chó khinh. Nhưng trong mắt tôi, anh là loại rác rưởi, ngay cả con chó cũng không bằng.”
Coi như không có Mặc Thời Khiêm, những người mở miệng muốn bao nuôi cô cũng đủ loại màu sắc hình dạng, tùy tiện xách một người ra đều so với tên trước mắt này tốt hơn rất nhiều.
Chớ nói chi là Larry phu nhân và mẹ của Mạc Tây Cố còn muốn để cô cùng với Mạc Tây Cố ở chung một chỗ.
Đầu năm nay con nhà giàu luôn là bị một chút gia thế nho nhỏ của mình mà đã xếp mình vào tầng lớp thượng lưu, chỉ có chính mình làm nhục người khác, sao có thể chịu được người khác nhục nhã như vậy, huống chi Trì Hoan lúc này đã sớm không giống với ngày xưa, cô ta dựa vào cái gì?
“Cô dám nói cô không có? ” Mặt của Phương thiếu dữ tợn mấy giây, mới giễu cợt nói: “Cũng đúng, đầu năm nay loại người như cô làm kỹ nữ còn phải lập đền thờ trinh tiết! Cô cũng chỉ có gương mặt này có thể nhìn, lần sau còn muốn bán nhớ đi nâng ngực, công phu trên giường cũng kém muốn chết, hưởng qua cô một lần tuyệt đối không có hứng thú gặp mặt lần thứ hai.”
Âm thanh nghị luận của xung quanh vang to hơn, trực tiếp bay vào lỗ tai Trì Hoan.
Mặc dù khoảng thời gian này Trì Hoan cơ bản ở trong biệt thự của Mặc Thời Khiêm dưỡng thương, rất ít đi ra ngoài.
Mặc dù bọn họ cũng không có chính mắt thấy trực tiếp, nhưng qua lời nói này của Phương thiếu, thậm chí cũng có người đã làm như thật sự thấy bọn họ cùng xuất hiện.
Nhưng cái đại sảnh này bên trong phần lớn đều là người ham bát quái, nhất là nữ nhân, vẫn thật là tình nguyện tin tưởng lời của Phương thiếu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...