Beta: Chi Moe
Chương 11: Cái nhìn của Mặc Thì Khiêm.
Yên tĩnh trong chốc lát, cô cười khẽ một tiếng ” đi thôi, em biết rồi.”
Mặc Thì Khiêm” ừ “một tiếng, sau đó liền cúp điện thoại, tiện tay đặt chiếc điện thoại di động ở trước mặt.
Trì Hoan một mình trên xe, chiếc Ferrari màu trắng dừng lại dưới lầu căn hộ cao cấp. Cô gái bên ghế phụ lúc này mới mở rộng tầm mắt ” Đến rồi à?”
Mặc Thì Khiêm thắng xe, chậm rãi đi xuống giúp cô mở cửa xe.
Thấy cô động tác chậm chạp, anh liền cúi người, không nói một lời đưa tay thay cô mở đai an toàn.
“Mặc Thì Khiêm.”
Giọng nói của nàng hoàn toàn không bình thường, nhẹ nhàng hơn hẳn mọi khi, lại có chút vắng lặng, lại có chút khàn khàn.
“Ừ?”
“Em không thoải mái, không có khí lực.”
Anh không lên tiếng, trực tiếp nhấc bổng rồi ôm choàng ôm ra xe, đầu gối qua đỉnh đầu, đóng cửa xe.
Trán cô đặt trên vai anh, mái tóc dài nhẹ nhàng hạ xuống, bị gió thổi nâng lên.
Cô lại thấp giọng gọi tên anh.
” Mặc Thì Khiêm.”
“Ừm.”
“Chuyện ngày hôm nay anh xử lý rất tốt, thực sự em không muốn nghe truyền thông sẽ nhìn ra chuyện này bị liên quan tới chuyện Bát Quái.”
“Sẽ xử lý tốt.”
Mặc Thì Khiêm ôm cô từ bãi đỗ xe đi vào trong căn hộ, gió mát phất phơ, an tĩnh thấm vào ruột gan.
Trì Hoan ngửi đến mùi vị mát lạnh quen thuộc trên người anh, cảm thấy chính mình đột nhiên mềm yếu tột đỉnh
” Tối nay anh bận gì sao?”
Thanh âm của nàng từ đầu đến cuối rất thấp, một câu nói như tiêu tan ở trong gió.
Một lát sau, anh thanh đạm trả lời:” thay vị hôn thê của anh giải quyết vài chuyện phiền toái.”
Nàng lẩm bẩm nói ” anh đối với vị hôn thê của anh thật tốt…”
Thang máy mở ra trong nháy mắt, Trì Hoan nghe được anh dùng giọng nói vô cùng nhạt nhẻo nói một câu nói ” đại tiểu thư, thật ra thì em xứng đáng được tốt hơn.”
… …
Nhà trọ cửa vừa mở ra, hai chân Trì Hoan vừa chạm đất, liền cởi áo khoác bên ngoài, thuận tay đưa cho người đàn ông bên cạnh ” ta đi tắm.”
Dứt lời cô liền thẳng đi vào phòng tắm.
Mặc Thì Khiêm nhìn bóng lưng của cô biến mất ở trong tầm mắt, cũng thuận tay đem áo khoác đặt ở trên ghế sa lon, liền xoay người đi ra ngoài ngồi.
Vặn ra vòi hoa sen, nước ấm áp từ đỉnh đầu truyền đến ngón chân của cô.
Hòa hợp trong hơi nước, mặt cô tinh xảo không chút kiều mị, sắc mặt lạnh như băng.
Trì Hoan choáng váng đầu lại buồn ngủ, chưa tắm bao lâu, rất nhanh thì tắt vòi hoa sen, kéo khăn lông qua rất tùy ý xoa xoa tóc cùng nước trên người, nghĩ muốn cầm quần áo liền phát hiện mình cái gì đều không cầm vào, vì vậy kéo khăn tắm choàng lấy thân thể đi ra.
Cô giẫm lên thảm vài rồi tuỳ ý lau tóc, cả nhà trọ an tĩnh đến gần tĩnh mịch.
Trải qua chuyện đêm nay, Trì Hoan rất bài xích sự yên tĩnh này.
Cô mím môi, hướng ngoài cửa hô ” Mặc Thì Khiêm.”
“Mặc Thì Khiêm…”
Liên tiếp kêu mấy tiếng, đáp lại cô cũng chỉ có tiếng vang của chính mình, cùng với an tĩnh sâu hơn.
Đi rồi sao?
Cô cau mày, người đàn ông này đi cũng không nói với cô một tiếng sao?
Trì Hoan nguyên bản là uất ức, giờ lại xảy ra chuyện này tâm tình càng sa sút, không nói rõ ràng giờ này, cô phá lệ hy vọng hắn ở lại bên cô, dù là không nói lời nào, thậm chí không đợi tại một căn phòng.
Cô tuy về phòng ngủ, nhưng hắn ở bên ngoài phòng khách, cũng rất tốt mà.
Cô không có kiên nhẫn gì để lau tóc, tiện tay đem khăn lông ném vào trên giường, sau đó thuận tay từ trong ngăn kéo quần áo lấy cái quần ngủ ra.
Liếc nhìn cánh cửa, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu cô.
Trong nhà của chính mình, cửa phòng ngủ đóng không liên quan không khác nhau, rèm cửa sổ kéo xuống liền có thể.
Đem khăn tắm kéo xuống mặc cho nó trượt đến trên thảm, Trì Hoan nhấc chân đi về phía trước một bước, chuẩn bị đi đến chỗ quần ngủ được cô đặt ở cuối giường.
Cửa đột nhiên vang lên tiếng vang nhỏ xíu.
Trì Hoan đột nhiên ý thức được cái gì, tay cứng đờ, vẫn là phản xạ có điều kiện nghiêng đầu.
Mặc Thì Khiêm tuấn tú cao ngất liền đứng lặng tại cửa, cặp mắt tĩnh táo, thâm thúy hơi hơi co rút, ánh nhìn rơi ở trên người của cô, cả người trong lúc nhất thời cũng cứng ngắc tại chỗ, không làm ra chút phản ứng nào.
Trì Hoan ngơ ngác nhìn hắn, ước chừng nhìn nhau ba giây.
Bỗng dưng, thần kinh nàng thoáng cái bị lửa đốt liền phản ứng lại, hai tay che ngực ngăn cản ở trước mặt, hốt hoảng luống cuống hướng hắn rống ” ngươi… Anh đứng ở nơi đó làm gì? Anh không phải… Đi rồi ư?”
Nàng tái nhợt cả một buổi tối, mặt không có chút máu trong vài giây, phảng phất toàn thân máu đều vọt lên tới đầu, mặt nhất thời đỏ bừng.
Mặc Thì Khiêm đưa mắt nhìn thân thể trần quyến rũ của cô gái trước maqth, cứng ngắc không giảm bớt, đôi môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói thật thấp ” Anh … Xuống lầu mua ít thuốc.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt của hắn bị quỷ thần xui khiến nhìn chằm chằm nàng.
Trì Hoan ngây người mấy giây, mới thở hổn hển về phía anh hét to ” vậy mà còn nhìn? ra ngoài!”
“Phanh ” một tiếng, cửa bị một lực thật lớn đóng lại.
Hắn lui về phía sau một bước, từ bên ngoài đóng cửa lại.
Trì Hoan bị thanh âm này rung một cái, ngu như vậy đứng tại chỗ.
Nàng đang ở trạng thái “trần như nhộng”, ngay cả quần lót cũng không mặc, ngoại trừ mái tóc dài, đứng trước mặt của hắn không có bất kỳ vật che đậy.
Ngoài cửa.
Mặc Thì Khiêm đứng cúi thấp đầu, hô hấp dồn dập rối loạn, dùng sức nắm chốt cửa, khớp xương tay phải trắng bệch.
Hắn nhắm mắt lại,trong đầu trong phút chốc liền xuất hiện rõ ràng một màn mới vừa nhìn thấy kia.
Trì Hoan rất thon nhỏ, ôm vào trong ngực càng là một dạng nhỏ. Trước mặt truyền thông cùng người ngoài đồng thời có cả khí chất thiếu nữ cùng nữ vương, được truyền thông phong làm nữ vương vui vẻ.
So với hắn bất luận kẻ nào ngắm nhìn nàng cũng đều là người xấu.
Da thịt trắng như tuyết, chân nhỏ dài, trước ngực mềm mại không coi là quá to tròn, nhưng… Hình dáng rất đẹp mắt, hắn thậm chí ngắn ngủi tưởng tượng đưa một cái tay chạm tới để cảm nhận.
Tóc dài ướt nhẹp như rong biển rủ xuống tận bên hông, xõa trên bờ vai.
Sắc đẹp của nàng như một yêu nữ quyến rũ hắn, bộ phận nam tính nào đó đã sớm có phản ứng như một con thú rục rịch săn mồi.
Nơi nào đó đã cứng đến mức bỏng rát, hắn mới cúi thấp đầu nhìn xuống đũng quần …. Một vật nhô ra thô cứng … Thật là!
Nhắm hai mắt, yết hầu ở cổ họng trên dưới lăn mấy cái, mới từ sâu bên trong tràn ra một tiếng rên, mồ hôi lạnh cũng từ cái trán thấm ra, theo sống mũi anh tuấn, từ độ cong hấp dẫn cầm nhỏ xuống.
Mười năm phút sau.
Trì Hoan mặc chỉnh tề, vẫn là lựa chọn mở ra cửa phòng ngủ đi ra.
Nàng mặc lấy quần dài màu trắng, áo long màu xám tro, trang nhã phối hợp, tóc dài màu đen vẫn ướt nhẹp.
Cửa vừa mở ra cô liền thấy ai đó đang đứng trước cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là bóng đêm tràn ngập, hắn không biết là nhìn, vẫn là thưởng thức cảnh đêm.
Cắn môi, Trì Hoan chính đang muốn mở miệng, có thể nghe được động tĩnh, người đàn ông vừa vặn quay người sang.
Tầm mắt yên tĩnh rơi trên người cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Trì Hoan chống lại ánh mắt của hắn, ban nãy tổ chức cùng chuẩn bị xong nội dung một chút lại biến thành trống không.
Mặc Thì Khiêm nhìn cô, sau đó cúi đầu, đôi chần trần của cô vẫn trắng nõn, hằn dài lên kí ức ban nãy của hắn…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...