"Cô!"
"Du phu nhân nếu không có chuyện gì để nói, thì tôi cúp máy." Cố Nam Nam cảm thấy cùng loại người này nói chuyện sẽ chỉ lãng phí thời gian.
Hơn nữa cô và cô ta còn không có nhu cầu gặp mặt.
"Hay là cô sợ? Không dám đến gặp tôi?" Mặc Tuyết cười khẽ một tiếng, "Cố Nam Nam cô là hạng người ấy sao!"
Một kẻ thứ ba mà còn kiêu ngạo ương ngạnh như thế?
Mặc dù cô hoàn toàn có thể bỏ qua, nhưng bị khiêu khích như thế nếu cô không đi chẳng phải là để cô ta cho rằng cô yếu đuối rồi khinh bỉ?
Kết quả đã thành cái dạng như bây giờ.
Hai người ngồi trong quán cà phê, mắt lạnh đối lập nhau, giương cung bạt kiếm.
Cố Nam Nam đến gọi cà phê cũng không có tâm trạng, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng, "Tôi đến rồi."
Cô đang chứng minh cho cô ta thấy, cô nói tôi sợ không dám đến, nhưng bây giờ tôi đã xuất hiện trước mặt cô.
"Hừ." Mặc Tuyết hừ lạnh, cũng ngồi thẳng dậy, không chút nao núng, "Nếu đến rồi thì tôi đây cũng nói rõ ràng, tôi và Minh Tuấn đã kết hôn, bây giờ tôi mới là vợ của anh ấy."
"Thì sao?" Cố Nam Nam nhướn mày.
Loại lời nói này không cần cô ta nói ra, cô cũng biết.
Tiêu phí nhiều năng lượng và thời gian như vậy, là vì cái này?
Thật sự là như vậy, cô thật khinh thường Mặc Tuyết.
"Cố Nam Nam chúng ta đều là phụ nữ, cô tội gì phải gây rắc rối cho tôi? Rất thích làm tam tiện nhân sao?" Mặc Tuyết vuốt ve ly cà phê bên cạnh, mang theo thù hận mãnh liệt, cố gắng kiềm chế.
Cố Nam Nam không chút để ý chơi đùa điện thoại trong tay, đôi mắt quyến rũ xẹt qua băng sương lạnh lẽo, "Từ tam này chính cô cũng phải đối mặt, ai là tam so với tôi cô không phải rõ ràng hơn sao, so với tôi thì cô càng phù hợp hơn."
Ngay từ đầu, can thiệp vào cuộc sống của cô và hắn, phá hư tình yêu của bọn họ cũng là Mặc Tuyết, rốt cuộc là cô ta đã có bao nhiêu dũng khí để nói ra câu nói rằng cô là tam?
Cố Nam Nam đứng lên, cô đã không còn kiên nhẫn, "Mặc Tuyết, sở dĩ cùng cô gặp mặt, là do tôi cảm thấy có một số việc rất cần thiết làm rõ ràng, giữa các người xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến Cố Nam Nam tôi, tôi cũng cảnh cáo cô, đừng lại quấy rầy gia đình của tôi, nếu còn có lần sau, tôi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để khiến cô phải trả giá tất cả."
"Đồ tiện nhân này." Mặc Tuyết tức giận đến sắc mặt tái xanh, cầm ly cà phê lên định hất qua, lại bị Cố Nam Nam chặn đứng.
Trong mắt Cố Nam Nam hiện lên sát khí mãnh liệt đang muốn mở miệng nói, Mặc Tuyết đột nhiên dùng sức kéo tay cô tự đổ hết cà phê lên người mình --
"A!" La hoảng lên, vẻ mặt ủy khuất đến muốn khóc, "Cô Cố, cô, sao cô có thể như vậy, tôi biết chuyện lần trước là tôi sai, lần này tôi chẳng qua là muốn đến nói lời xin lỗi mà thôi, cô hà tất, hà tất phải sỉ nhục tôi như thế?"
Lúc này từ sau lưng Cố Nam Nam vang lên giọng nói lạnh lùng dễ nghe, "Tuyết Nhi!"
Du Minh Tuấn từ bên người Cố Nam Nam đi qua, đến bên cạnh Mặc Tuyết lấy khăn ra giúp cô lau cà phê trên đầu, giọng nói rất nhiều dịu dàng, "Không sao chứ!"
Mặc Tuyết ủy khuất cúi đầu, khẽ lắc đầu, thấp giọng, "Em xin lỗi, Minh Tuấn em vốn muốn đến xin lỗi, chỉ là không ngờ đến...... Cô Cố vẫn không tha thứ cho em...... Em......!"
Vẻ mặt Cố Nam Nam vô cảm nhìn một cảnh này, mặc dù tim cô đau như dao cắt, mặc dù cô đã dùng sức đâm móng tay vào lòng bàn tay cực lực kiềm chế chính mình, mặc dù cô đã đau đến hít thở không được, nhưng cô vẫn cong môi thật đẹp, chế nhạo cảnh trước mặt này.
Muốn cô đến, mục đích chính là hãm hại cô để có được thiện chí từ Du Minh Tuấn?
A!
Thật đáng buồn cho cô gái đó!
Mặc dù bây giờ nhìn qua thật đáng buồn lại chính là cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...