Trong dạ dày Quý Bắc Thần một trận mùi tanh cuồn cuộn, ‘ phụt ’ hộc ra một ngụm máu tươi, cố nén đau đớn, “Dưa hái xanh không ngọt, cho dù anh có được con người cô ấy, cũng không chiếm được trái tim cô ấy.”
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt đẹp trai như thần của Mặc Lệ Tước lạnh như băng, không chút khách khí nhấc chân tìm bụng anh mà bay đi, sau đó dẫm lên đầu anh, giọng nói lạnh băng từ trong miệng không chút để ý truyền đến, “Ở Hải Thành tôi tính.”
Hắn là đế vương Hải Thành, muốn cái gì đều dễ như trở bàn tay, nói gì là một cát tát cho phụ nữ, cho dù là muốn một trăm cái cũng không thành vấn đề, coi trọng cô đã là may mắn của cô rồi.
Một chân hắn rất có lực đạo, vốn dĩ đã bị thương, bị một đá hung hăng của hắn như thế, lập tức hộc ra mấy ngụm máu tươi, trên mặt tuấn tú cũng bị mơ hồ bởi máu, lời nói hơi thở rất mỏng manh, nhưng lại rất mạnh mẽ, “Chỉ cần có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ không cho phép anh tổn thương Nam.”
Hắn ngồi xổm xuống, vỗ mặt anh, lời nói khinh miệt kiêu ngạo, “Quý tiên sinh, anh đang đeo bám phụ nữ của tôi.”
Hắn đứng dậy nhận lấy khăn tay tơ tằm màu lam quản gia Bá Đặc đưa qua, thong dong thanh lịch lau chùi tay với khớp xương rõ ràng, ngồi trở lại trên ghế, nâng cằm, “Tôi rất muốn biết, bộ dạng chật vật bây giờ của anh có thể bảo vệ cho cô ấy cái gì? Chính mình anh cũng bảo vệ không được, nói gì đi bảo vệ người phụ nữ yêu dấu?”
Quý Bắc Thần hung hăng trừng mắt hắn, trong đôi mắt vui vẻ tràn đầy hận thù, “Muốn chém muốn giết tùy ý, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy.”
Ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc, nhiều năm như thế anh vẫn luôn đè nén tình cảm của mình với cô, nghĩ thầm chỉ cần có thể nhìn thấy cô hạnh phúc, trái tim anh cũng sẽ thỏa mãn.
Hiện tại cô không hạnh phúc, thì anh nhất định phải bảo vệ cô thoát khỏi biển đắng, chẳng sợ mất tính mạng.
Phanh ——
——
Kẽo kẹt ——
Cửa lớn bị đẩy ra, Cố Nam Nam thở hổn hển đứng ở cửa, trên trán chảy đầy mồ hôi.
Lúc cô nhìn thấy Quý Bắc Thần nằm trên mặt đất, liền phát điên bay lại, ngăn chặn người của hắn rồi hung hăng đẩy ra, gầm rít, “Các người đang làm gì, cút ngay cho tôi, cút ngay, đừng đụng vào cậu ấy.”
Quý Bắc Thần mặt đầy máu trong khoảnh khắc nhìn thấy Cố Nam Nam, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, “Nam, mình không phải để cậu trực tiếp lên máy bay sao, mặc kệ mình, sao cậu lại ngốc như vậy?”
Tất cả việc anh làm vất vả đều uổng phí, lần sau cô có muốn trốn thoát cũng không đơn giản như vậy.
Mắt Cố Nam Nam ươn ướt, hồng hồng, quỳ trên mặt đất cố gắng muốn đỡ Quý Bắc Thần lên, nhưng cố nâng vài cái cũng không thể đỡ được anh lên, chỉ có thể đem đầu anh đặt ở đầu gối của mình, dùng tay run rẩy lau đi vết máu trên mặt anh, nước mắt ngăn không được rơi xuống, rơi xuống trên má anh, ấm và lạnh.
“Thực xin lỗi, Thần đều là do mình hại cậu, thực xin lỗi, thực xin lỗi……”
Nếu không phải cô tìm anh giúp, anh cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy, đều là lỗi của cô.
Nhưng, xét đến cùng tất cả chuyện này đều là lỗi của tên khốn kiếp kia.
Cố Nam Nam hung tợn trừng mắt Mặc Lệ Tước, tay vô thức nắm chặt lại, trong mắt đầy tia máu hướng tới hắn rống giận, “Mặc Lệ Tước, anh không chết tử tế được.”
Loại lời nói nguyền rủa người khác không chết tử tế được Cố Nam Nam dường như chưa từng nói qua, nếu không phải hận đến tột cùng, cô quả quyết sẽ không nói ra như vậy.
Những người xung quanh hít ngược một hơi khí lạnh, trước nay không có người nào dám dùng lời nói như thế với Tam ca, hiện giờ cô gái này, quả thực là không muốn sống nữa.
Bọn họ không dám lên tiếng lẳng lặng quan sát sắc mặt Mặc Lệ Tước.
Quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú hài hước ban đầu lập tức mây đen giăng đầy, bước ba bước đi đến trước mặt Cố Nam Nam, nắm chặt hàm dưới của cô, ánh mắt lạnh lẽo như băng, “Cô gái, cô dám nguyền rủa tôi sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...