Tối hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, Cố Nam Nam buổi sáng tâm tình vốn dĩ liền không tốt, từ khi thoát được toàn thân trên dưới như bị sông băng vây quanh, cho đến khi gặp nam khuê mật Quý Bắc Thần, cô trong lòng lạnh băng mới cảm giác được một chút ấm áp, mới có cảm giác cô còn sống.
"Tới, vô đi." Cố Nam Nam đã uống vài ly, không có ý dừng lại như cũ tiếp tục thét to, "Thần, cậu nhanh lên!"
Quý Bắc Thần đắn đo cốc có chân dài, âm thầm đánh giá cô, từ lúc hắn mở cửa ra nhìn đến cô, đã cảm thấy rằng cô không bình thường. Sau đó đi vào còn tưởng rằng sẽ bị cô bốn phía cám dỗ một phen, lại không ngờ câu nói đầu tiên của cô lại là "có rượu không?"
"Uống ít lại, cậu xem cậu đã say rồi."
Hắn duỗi tay cầm lấy ly rượu của cô đặt lại trên bàn, "Không tốt cho cơ thể."
"Này cậu, cậu cho rằng mình là ai? Bấy nhiêu đây rượu căn bản không thể chuốc say mình được, trả cái ly lại cho mình."
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Nam Nam dừng một chút, ngay sau đó cười ha hả, "Ha ha, cậu nói cái gì, mình có thể có chuyện gì chứ! Đừng tự mình hù dọa mình."
Nghe được Cố Nam Nam như thế, Quý Bắc Thần trong lòng bất an thả xuống dưới, xoa xoa đỉnh đầu cô, "Nam cậu có biết thiếu chút nữa là cậu hù chết mình rồi không? Vừa rồi biểu tình của cậu như là đã xảy ra chuyện gì, mình nói cậu nghe, sau này không nên hù dọa người khác như thế, cậu chẳng lẽ không biết hù dọa sẽ làm chết người sao?"
"Vâng vâng vâng, mình đã biết, kỳ thật mình tới tìm cậu, là có chút việc."
Cố Nam Nam từ lúc ở trên đường liền tự hỏi, rốt cuộc có cần hắn giúp hay là không, tự hỏi đến bây giờ, cũng coi như là hạ quyết tâm.
Chỉ có hắn mới có thể đủ giúp cô rời khỏi Hải Thành.
Cố Nam Nam sắc mặt trở nên nghiêm trọng, Quý Bắc Thần cũng buông ly rượu, nghiêm túc nhìn cô, "Mối quan hệ của chúng ta cậu còn không rõ ràng sao? Chỉ cần là chuyện của cậu, liền tính lên núi đao xuống biển lửa mình cũng tuyệt đối muôn lần chết không chối từ, có việc gì thì nói ra đi!"
"Thần, mình đắc tội một người, bây giờ mình muốn lập tức rời khỏi Hải Thành......" Cố Nam Nam đem chuyện mình trở thành không hộ khẩu nói cho Quý Bắc Thần, nhưng chuyện mình cùng Mặc Lệ Tước có quan hệ chi gian cô lựa chọn giấu giếm.
Quý Bắc Thần nghe xong vỗ vỗ ngực mình, lời thề son sắt nói: "Chuyện này cứ đặt trên người mình, mình sẽ giúp cho cậu thật tốt."
Cố Nam Nam nâng lên ly rượu, "Vậy cảm ơn trước, mình sẽ làm những gì mà cậu muốn."
Hai người uống thật nhiều, điện thoại Cố Nam Nam ngay lúc này vang lên.
Cố Nam Nam uống một hơi rượu, chỉ vào điện thoại, "Điện thoại, điện thoại!" Rồi đứng dậy đi đến ban công, "Alo!"
"Nam Nam, thật tồi tệ, cậu bây giờ đang ở đâu, ngay lập tức tới nhà mình đi, nhớ kỹ ngụy trang rồi mới qua đây, ngàn vạn đừng cho người khác phát hiện."
Lâm Khả Nhi tâm đến cực kì cẩn thận, như thể cô là một tội phạm hình sự.
"Khả Nhi, cuối cùng là chuyện gì, cậu cũng quá phóng đại đi."
"Đừng nhiều lời, đến đây nhanh lên, nếu không trong chốc nữa sẽ tới không kịp."
Cố Nam Nam trầm mặc một chút, nhíu mày, "Được, mình lập tức đến đó."
-
Cố Nam Nam dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới khu Lâm Khả Nhi sống, vừa đến dưới lầu, đã bị Lâm Khả Nhi đứng chờ ở một bên nhanh chóng túm lên lầu, " rầm " đóng cửa lại thật mạnh, Lâm Khả Nhi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cố Nam Nam liền không hiểu, cô không có làm cái gì, cái dạng này của Khả Nhi đích xác là quá phóng đại, cô có chút khó hiểu hỏi, "Khả Nhi, cậu đã xảy ra chuyện gì? Cảm xúc của cậu cùng bình thường tại sao không giống nhau a!?"
Lâm Khả Nhi cầm lấy tờ báo trên bàn trà đưa cho cô, "Tự mình nhìn xem đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...