Vợ Yêu Ở Trên: BOSS, Đừng Yêu Tôi

Cố Nam Nam chuẩn bị rời khỏi công ty, không ngờ lại bị Mặc Lệ Tước chộp đến nhà ăn để ăn cơm, phỏng chừng là hắn chưa bao giờ đến nhà ăn của công ty, lúc này làm cho các nhân viên sau khi nhìn thấy đã ngạc nhiên không thôi, boss của mình lại đi ăn cơm của nhân viên, đây là chuyện mà cả đời bọn họ cũng không dám nghĩ đến!

Mặc Lệ Tước gọi một bàn lớn đồ ăn, nhưng hắn không ăn gì cả, mà là không ngừng gắp đồ ăn cho Cố Nam Nam. Điều này khiến các nhân viên sợ hãi tới mức hộp cơm đang cầm trong tay cũng rơi xuống đất!

Tất cả mọi người đều khe khẽ nói nhỏ, không dám lớn tiếng ồn ào, nhưng vẫn không nhịn được mà nói.

"Mọi người, rốt cuộc hôm nay boss đã xảy ra chuyện gì vậy, mời rượu một cô gái xinh đẹp, không phải vừa đi rồi sao? Sao một người đi rồi lại một người đến nữa."

"Cái này tôi cũng không rõ lắm, có lẽ đều thích cả hai!"

"Thật tuyệt, tôi cũng muốn được ở bên cạnh boss!"

......

Sắc mặt Cố Nam Nam trở nên lạnh lẽo, cô không muốn bị người khác biến thành tác phẩm điêu khắc để cho mọi người thưởng thức.

Cô đứng dậy.

"Anh muốn ăn thì ăn đi, thích cái gì thì ăn cái đó, tôi không có nhiều thời gian để làm bậy ở đây cùng anh."

Nói xong cô định bỏ đi, nhưng lại bị Mặc Lệ Tước túm chặt.

"Bà xã đại nhân, đừng vậy mà, thật vất vả mới có thể cùng tôi ăn bữa cơm, em phải đi, thì bữa cơm này tôi cũng sẽ không ăn."

Sắc mặt Cố Nam Nam lúc xanh lúc đỏ lúc trắng, gầm nhẹ về phía Mặc Lệ Tước, "Mặc Lệ Tước, anh có thể bớt trẻ con lại một chút không? Một người lớn như thế rồi, đi ra ngoài không sợ bị người khác cười anh à?"

"Tôi không quan tâm người khác, tôi chỉ quan tâm bà xã đại nhân em thôi."

"Anh đúng là không biết xấu hổ."

"Tôi không biết xấu hổ, không phải em đã thấy qua rồi sao?"

"Anh...... Tôi cũng lười nói chuyện với anh." Dù sao cô có nói thế nào, thì cũng vậy.

"Ăn cùng tôi."

"Không rảnh."

"Ăn cùng tôi, bà xã."

"Tôi không rảnh."

"Ăn cùng tôi, bà xã đại nhân."

"Cút, cút càng xa càng tốt!"

"......"


Cô đúng là điên rồi mới có thể đi tin câu chuyện ma quỷ của hắn, hợp tác chó má gì chứ, ngay từ đầu đã là chuyện giả dối và hư ảo, ngay từ đầu đã không nên tin tưởng hắn.

A a a!

Cô thật sự muốn phát điên mà!

Tất cả mọi người đều khó tin dõi theo một cảnh này, đây vẫn là đại boss kiêu ngạo và nghiêm khắc của bọn họ sao? Xoa xoa mắt, không phải đã thật sự nhìn lầm rồi chứ? Nhưng không.

Hóa ra đại boss cũng sẽ có một mặt dịu dàng như thế, có thể nói đây là một cảnh lịch sử giàu kỳ tích nhất.

Cố Nam Nam muốn chạy, nhưng Mặc Lệ Tước không cho.

Một hai phải ép cô ăn chút gì đó, còn ghét bỏ vì cô quá gầy, hắn nói một trận gió thổi qua cũng có thể thổi bay cô.

Đây là logic gì chứ? Cô là con người, không phải đồ vật.

Cố Nam Nam vẫn luôn rất kiên nhẫn, cố nhịn xuống, ăn một chút cơm, cùng hắn ăn cơm trưa xong, cô cho rằng mình có thể đi rồi, nhưng sau khi ăn xong, hắn lại kéo cô đến văn phòng của hắn.

Cố Nam Nam nghiến răng, "Rốt cuộc anh muốn thế nào nữa?"

"Tôi bảo em ở lại với tôi."

Gia hỏa này hoàn toàn không nghe cô nói.

"Mặc Lệ Tước, tôi thật sự rất bận, tôi không phải một người rảnh rỗi, không rảnh cùng anh làm ầm ĩ."

"Rốt cuộc anh muốn thế nào nữa đây." Tiếp tục ăn không ngồi rồi ở đây, hắn có ý gì chứ?

Đối diện với cơn giận của cô, Mặc Lệ Tước có vẻ vô cùng thong dong, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lóe lên sự sâu thẳm và bình tĩnh, "Tôi muốn làm chuyện gì không phải em rõ nhất sao?"

Ha ha!

Cố Nam Nam cười khẩy, đến bây giờ còn giở ra loại trò đùa không đâu vào đâu ở đây được sao?

Cho rằng chỉ số thông minh của cô thấp, hay cho rằng cô dễ bị lừa?

"Tôi không hiểu ý của anh, nếu không có việc gì để nói thì tôi đi trước."

"Chẳng lẽ không muốn hợp tác sao?"

"Hở?"

Hắn có ý gì? Không lẽ đã đồng ý hợp tác rồi chăng?

"Ý của anh là......"


Cố Nam Nam bắt đầu do dự, nếu hắn thật sự chấp thuận, vậy thì, lấy công ty tập đoàn Đế Quốc làm bàn đạp, dựa vào điều này, Cố thị sẽ có thể nhảy lên ngôi cao! Cố thị sẽ có một bước nhảy vọt!

"Hmm?"

Cố Nam Nam chống hai tay lên hai cạnh bàn, đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng lấp lánh như những vì sao trong đêm!

"Anh thật sự đồng ý hợp tác với Cố thị sao?"

"Em là vợ tôi, chưa nói đến hợp tác hay không hợp tác, của tôi chính là của em, của em vẫn là của em."

Lời này không có gì sai, cô rất thích nghe.

Mặc Lệ Tước đưa cho cô một phần bản sao hợp tác soạn thảo, "Đây là bản nháp tạm thời về dự án hợp tác, em xem qua trước đi, nếu không có vấn đề gì, chúng ta có thể tiến hành hợp tác dự án phát triển. Chấp nhận hay không chấp nhận thì tùy em."

Cố Nam Nam cầm lấy tài liệu và xem nó một cách nghiêm túc, lúc này Mặc Lệ Tước nhận được cuộc gọi từ thư ký của công ty, bảo hắn đến tổ chức một cuộc họp lúc mười hai giờ.

Chờ Cố Nam Nam ngẩng đầu lên, Mặc Lệ Tước đã không còn ở phòng.

Cố Nam Nam đi lại tự do, dạo qua một vòng, do dự chắc là có thể trở về rồi.

Có điều, không phải chuyện công việc của hắn vẫn chưa được giải quyết sao? Trở về nhanh như thế mà nói, chẳng phải là như không. Nghĩ như thế, Cố Nam Nam có ý định muốn tiếp tục chờ hắn.

Cô thật sự cảm thấy rất hứng thú với phương án hợp tác được đề cập đến trong tài liệu vừa rồi.

Nhưng không biết hắn có ý gì.

Đặt tài liệu xuống, bầu không khí trong phòng rất ngột ngạt, nên cô mở cửa và đi ra ngoài, coi như là đang đi thị sát công việc.

Cô đi đến rất nhiều nơi, tất cả nhân viên mà cô gặp phải đều vô cùng lịch sự chào hỏi cô, đặc biệt là trong mắt của những cô gái đó, cô thấy được cả ngưỡng mộ và đố kỵ, điều này làm cho cô rất bất lực.

Đây không phải là lỗi của cô.

Đi vòng quanh công ty, thế nhưng nó lớn đến mức đã làm cô bị lạc đường.

Thậm chí cô cũng không biết mình đang ở Đông Phương nào, nhưng dù sao cũng đang ở công ty, cũng không đến mức sẽ không tìm được đường ra, Cố Nam Nam tỏ vẻ rất bình tĩnh, lặng lẽ bước đi.

Phòng tài chính?

Cố Nam Nam ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ba con chữ to Phòng tài chính.

Giật mình, cô đang tự hỏi rằng rốt cuộc cô phải làm sao thì mới có thể đến được văn phòng của Mặc Lệ Tước.

Nhưng vào lúc này, có một người đàn ông đội mũ lén lút đi ra từ phòng tài chính và tông vào người cô.


Suýt nữa cô đã bị tông ngã xuống đất.

"Xin lỗi." Đối phương chào hỏi.

"Không sao."

Tất cả tài liệu đều đã rơi tán loạn dưới đất.

Cố Nam Nam tốt bụng cúi xuống và nhặt nó lên.

Khi tay cô vươn đến một tờ giấy, thì khựng lại, và lặng lẽ nhìn nội dung trên tờ giấy.

"Anh......"

Bỗng, người đàn ông như phát điên, hung hăng đẩy cô ra, rồi chạy về phía thang máy ở cách đó không xa.

"Anh đứng lại đó cho tôi." Cố Nam Nam điên cuồng đuổi theo phía sau, không ngờ, lại có người làm giả sổ sách sau mắt Mặc Lệ Tước.

Thang máy chuẩn bị mở, trên miệng của người đó hiện lên nụ cười đắc thắng.

Tuy nhiên Cố Nam Nam đã lôi tên đó ra ngoài trong giây cuối cùng.

Cố Nam Nam túm lấy áo của người đàn ông không buông, mặc kệ hắn ta có vật lộn thế nào thì cô vẫn không buông tay.

Cuối cùng người đàn ông cũng không còn cách nào, rống lên với Cố Nam Nam, "Người phụ nữ điên này ở đâu ra vậy chứ, còn không mau buông ra."

Cố Nam Nam không sợ chết túm lấy hắn, "Dám làm giả sổ sách trong tập đoàn Đế Quốc, chán sống rồi sao?"

"Đây là chuyện của tôi, có liên quan gì tới cô chứ?"

"Tôi là vợ của Mặc Lệ Tước, anh thấy việc này có liên quan tới tôi không hả?"

Cố Nam Nam cười khẩy.

Người đàn ông nổi giận, lập tức vươn nắm đấm về phía mặt cô.

Cố Nam Nam biết mình đánh không lại nên lập tức nhắm chặt hai mắt.

Nhưng nỗi đau vẫn chưa đến, đợi hồi lâu Cố Nam Nam cũng mở mắt ra, thì thấy tay của người đàn ông đã bị một bàn tay to và thon dài bắt lấy.

"Giám đốc Vương, anh đang làm gì ở đây thế? Vợ của tôi mà anh cũng có thể động vào sao?" Mặc Lệ Tước bảo vệ Cố Nam Nam trong vòng tay mình.

Bên trong đôi mắt đen nhánh chứa đầy sương mù.

Như muốn giết người đến nơi, làm người ta khiếp sợ không thôi.

Nhìn thấy Mặc Lệ Tước, người đàn ông lập tức trở nên xụi lơ.

"Tổng, tổng giám đốc......"

"Hở?"


Mặc Lệ Tước cười lạnh lùng, tiếng cười rất mỏng và lạnh, làm người khác nhịn không được mà sởn tóc gáy.

Cố Nam Nam không hiểu, tại sao hắn lại muốn giúp cô như thế, rõ ràng không quan tâm thì sẽ tốt cho hắn hơn không phải sao?

Bảo vệ ở cửa cũng đã vội vã chạy đến hiện trường, và đưa người đi.

Lúc này Cố Nam Nam mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, xét cho cùng cô đã thật sự muốn vung tay đánh nhau, nhưng cô hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn ta.

Nhưng điều cô không hiểu chính là tại sao Mặc Lệ Tước lại biết cô ở đây? Không phải hắn đang họp sao?

"Sao anh lại ở đây, họp xong rồi à?"

"Không, tôi thật sự chạy ra ngoài, vì tôi có dự cảm em sẽ xảy ra chuyện."

Nói xong hắn rất đắc ý, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Bởi vì tôi và bà xã đại nhân có thần giao cách cảm."

"Anh cút đi."

Lúc này, khóe môi của Cố Nam Nam chợt hiện lên một nụ cười nhạt, nụ cười rất đẹp, như ánh nắng mùa xuân sưởi ấm trái tim, như một vũng nước trong vắt, làm tan chảy trái tim hắn!

"Nam Nam, chúng ta nói chuyện đi!"

Hắn đã muốn làm điều này từ lâu, nhưng vẫn không có cơ hội, hôm nay xem ra là có phúc trong họa, (1) Tái Ông mất ngựa, nào biết họa phúc!

Hôm nay xem như bọn họ đã hòa thuận hơn một chút, mặc dù trước đó đã xảy ra chút ma xát, nhưng sau đó đều đã bình an và thuận lợi vượt qua.

Chỉ cần cô không sao, mọi thứ đều ổn.

Về dự án hợp tác của công ty đã được thông qua, cô gần như được xử lý mọi việc trong công ty của Mặc Lệ Tước, tương đương với công việc của thư ký.

Một tổng giám đốc, biến thành trợ lý cá nhân của hắn, đi ra ngoài, sẽ khiến người khác chê cười cô mất.

Thời gian vẫn luôn kéo dài đến tận tối.

Vốn định cùng nhau về nhà, thì trên đường hắn đã nhận được một cuộc gọi, rồi vội vàng rời đi, chỉ còn lại một mình Cố Nam Nam.

Đúng là buồn cười, ban đầu cho rằng tình cảm giữa hai người sẽ tiến thêm một bước, đáng tiếc bất toại người nguyện(2), đây cũng là một chuyện không còn cách.

Cố Nam Nam ngồi trong xe, không rời đi, mà nhìn bóng dáng đang dần biến mất của hắn, có điều gì đó đang xảy ra trong lòng cô, cảm giác kỳ lạ, nhưng nó không giống như ghen tuông hay là khó chịu, mà chính là ngứa ngáy, rất muốn gãi.

Ngồi trong xe suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc cô cũng khởi động xe, và lái đi mất!

Vốn dĩ chuyện có thể kết thúc như vậy, nhưng khi ở trên đường, lúc cô đang lái xe bình thường, thì bỗng từ đối diện có một chiếc xe lao đến, và lao thẳng về phía cô.

"Á!" Cố Nam Nam phản ứng lại, lập tức đánh tay lái, nhưng đã quá trễ, cô đã chậm một bước......

- -----

(1) Tái Ông mất ngựa, nào biết họa phúc: một câu thành ngữ, có nghĩa việc tốt và việc xấu của trong đời người không là tuyệt đối, dưới điều kiện nhất định, chuyện xấu có thể dẫn tới kết quả tốt đẹp, chuyện tốt cũng có thể dẫn tới kết quả xấu.

(2) Bất toại người nguyện: mong muốn, ước nguyện của con người không thành sự thật.

Edit: Lạc Lạc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui