Chút đắc chí nho nhỏ khi nhìn thấu được ẩn ý gần như ngầm tán tỉnh của Alex, Elio khoanh tay, hắng giọng, giảng giải nghiêm chỉnh cho cô:
- Cô có biết vì cái gì mà giới nhà giàu hiếm khi qua lại với thường dân không? Không hẳn mang ý chê bai hay miệt thị.
Nó không đơn giản như phân biệt đối xử giữa người giàu và kẻ nghèo.
Mà con cháu giới tài phiệt từ nhỏ đã được dạy dỗ khác hẳn với con nhà thường dân.
Thường thì thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan của bọn này khác hoàn toàn với con nhà thường dân nên không hợp để qua lại, giao tiếp.
Chưa kể đến lúc kết hôn thì gia đình càng hướng tới những gia đình có cùng vai vế.
Không chỉ là liên hôn về mặt chính trị hay kinh tế mà còn là là để phù hợp với lối sống và suy nghĩ của nhau.
Thường dân kết hôn với tài phiệt, nhất là những gia tộc giàu có mấy đời, nói lãng mạn thì gọi là nàng lọ lem thành công chúa nhưng thực tế là một đôi đũa lệch không phù hợp.
Và để cân xứng trở lại thì cần có thời gian và sự hi sinh của một trong hai bên.
Nhưng hầu hết thời gian và sự hi sinh đó là phí công vô ích.
Cho nên đó là lí do tại sao Anna lại chọn tôi.
Bởi vì mảnh ghép chính xác nhất chính là công chúa phải đi cùng hoàng tử.
Mây tầng nào thì gặp gió tầng đó.
Chưa chắc cô ta yêu tôi thật lòng.
Có khi đơn giản là trong mắt cô ta, chỉ có tôi, một hoàng tử hoàn hảo mới xứng với công chúa cao quý như cô ta.
Lần đầu tiên Alex nghe Elio giảng giải nghiêm túc một vấn đề, còn dùng đến cả những từ ngữ cao siêu, khiến cô cũng bất giác dựng thẳng sống lưng để nghe.
Elio thấy Alex cứng ngắc như vậy, cho là cô căng thẳng nên đưa tay vỗ bộp bộp vào đầu cô như vỗ đầu chó, quay về với cái dáng vẻ bất lương mọi ngày:
- Không cần lo.
Biết đâu lại có ngoại lệ thường dân hợp với hoàng tử đấy.
Alex nhíu mày, gạt tay của Elio đi, khó hiểu nói:
- Liên quan gì tới tôi.
Người đáng lo là anh đó.
Elio khẽ giật mình, một thoáng chột dạ, bối rối hỏi:
- Mắc, mắc gì mà tôi phải lo.
Biểu cảm trên mặt Alex trở nên nghiêm trọng:
- Hôm trước, ở buổi tiệc sinh nhật của Anna, sở dĩ tôi bị cô ta đẩy xuống nước là vì tôi đã nặng lời thật.
Tôi không phải đang nói đỡ cho Anna, anh đừng có sầm mặt xuống như vậy.
- Alex thấy Elio có vẻ muốn mở miệng mắng mỏ, cô nhanh chóng chặn họng.
- Nguyên nhân là vì hôm đó tôi nghe cô ta và bạn cô ta bàn nhau về một chiếc nhẫn tên “Nước mắt Amphitrite” sẽ được đấu giá trong một cuộc đấu giá bí mật Another World.
Anh biết đến buổi đấu giá đó không?
Elio gật đầu, đáp:
- Biết.
Đó là cuộc đấu giá những món đồ cực kỳ đặc biệt, rất được săn đón của giới tài phiệt.
Alex âm thầm vui mừng nhảy múa trong bụng, nói tiếp:
- Nghe nói chiếc nhẫn được đấu giá trong Another World có quyền năng bí ẩn nào đó và cô ta muốn dùng nó để chiếm lấy anh.
Elio nhíu mày kỳ quái:
- Chuyện hoang đường gì đây? hiện giờ là cái thời đại con người sắp được đi du lịch vũ trụ mà còn có người tin mấy cái thứ này sao? Đầu dùng để trang trí hết rồi à!
Alex cảm thán Elio đúng là hội anh em chú bác của cô, tư tưởng của cả hai rất khớp nhau.
Đến mắng người cũng dùng cùng một kiểu.
Nhưng ngoài mặt cô vẫn bày vẻ băn khoăn.
- Đúng là nghe hoang đường thật.
Nhưng trên thế giới này vẫn có những hiện tượng khoa học không giải thích được.
Một phần, tôi cũng muốn biết nếu có chiếc nhẫn đó cô ta sẽ làm gì nên mới khích bác cô ta.
Ai ngờ làm quá đà, chọc cho cô ta nổi khùng lên.
Elio im lặng một thoáng nhìn Alex sau khi đã nói xong, khóe môi, ánh mắt ẩn hiện một nét cười mơ hồ.
Alex lại không để ý đến thái độ của Elio, tiếp tục nói:
- Anh mang danh hoàng tử nước Ý thì chắc cũng nhận được thiệp mời của Another world chứ? Anh có tham gia buổi đấu giá đó không? Mặc dù nghe có vẻ hoang đường nhưng mà để tránh Anna làm điều điên rồ, anh vẫn không nên để chiếc nhẫn rơi vào tay cô ta.
Alex đang lo lắng cho hắn, trong lòng Elio tự nhiên lại sinh ra cảm giác thỏa mãn khó hiểu.
Hắn thảnh thơi ngả người ra sofa, thái độ xem nhẹ nói:
- Buổi đấu giá vớ vẩn đó, từ lâu tôi đã không đi mà cũng từ chối nhận thiệp mời từ nó rồi.
Toàn thứ vô bổ, kỳ quái không rõ nguồn gốc và lai lịch.
Chủ yếu là để bọn nhà giàu khoe khoang ra vẻ hơn người thôi.
Chẳng có gì đáng để hứng thú hết.
Cứ kệ Anna! Trên thế giới này có vô vàn những món đồ mang tin đồn chứa đựng quyền năng phép thuật gì đó, Tôi không thể suốt ngày chạy theo để ngăn cấm cô ta đụng tay vào thứ gì đó tương tự chiếc nhẫn.
Hơn nữa nếu tất cả những thứ đó đều có thật thì nơi này biến thành truyện cổ tích rồi.
Alex vẫn như không yên tâm, lo ngại đáp:
- Những trường hợp khác không biết thì không nói nhưng lần này biết rõ cô ta muốn dùng cái nhẫn đó có ý đồ xấu với anh thì sao có thể coi như không thấy như vậy được!
Elio vẫn bình thản tới sắt đá đáp:
- Không sao, chỉ toàn là chuyện thêu dệt nhảm nhí thôi.
Cứ mặc kệ cô ta đi.
Nghĩ tới việc phải để cô ta trong não là tôi cảm thấy phiền phức rồi.
Thái độ coi mọi việc chẳng có gì đáng bận tâm của Elio khiến Alex tuyệt vọng tới mức muốn nổi nóng.
Bao nhiêu khó chịu, bực bội bày hết lên mặt.
Mà nói không nên khó chịu là làm khó cô rồi.
Cô tốn bao nhiêu dây thần kinh não để tiếp cận Elio nhưng nhận lại cái kết không có thiệp mời, không có giấy thông hành, không có gì cả, hoàn toàn trắng tay.
Cảm giác công sức đổ sông đổ bể khiến Alex không hài lòng chút nào.
Nhưng cái vẻ cau có, ánh mắt không bằng lòng cô lại gây cho Elio chút thú vị.
Mặt nhăn nhó như khỉ xấu quá đi mất.
Toàn lo lắng chuyện không đâu.
Ngốc nghếch thật.
Nội tâm Elio mắng người ta ngốc nhưng bản thân lại không hề thấy cái ngốc đó phản cảm chút nào.
Ngược lại hắn còn không kiềm chế được, lặp lại cái hành động vỗ vỗ đầu cô như chủ nhân cưng nựng thú cưng, vừa xoa dịu vừa trêu chọc:
- Chó ngốc! Mấy câu chuyện bí ẩn này kia có khi toàn là chiêu trò quảng cáo của bọn buôn đồ để món đồ trông có giá trị hơn thôi.
Cô đừng có nhẹ dạ như Anna, tin vào mấy tin đồn bịa đặt của đám đó nữa.
Alex đang khó chịu muốn chết vì kế hoạch sôi hỏng bỏng không, nóng nảy gạt phắt tay Elio đi:
- Tôi không phải là chó.
Cả nhà anh mới là chó!
- Ủa, chứ ai từng sủa gâu gâu trước mặt tôi vậy? - Elio hứng thú trêu tức
- Anh vừa sủa tức thì chứ ai.
- Alex lanh miệng đáp lại.
- Cô! - Elio tức giận chỉ tay vào mặt Alex
Alex híp mắt, há miệng táp ngón tay Elio.
May mà hắn phản ứng nhanh, rút tay về kịp.
- Lần sau nói chuyện còn chỉ chỉ trỏ trỏ, tôi cắn đứt tay anh.
Alex hung dữ cảnh cáo xong thì đứng dậy khỏi ghế sofa, hầm hầm đi khỏi phòng khách.
Elio lớn giọng mắng theo:
- Nói mình không phải chó thì hành xử cho giống con người giùm đi.
Đi đâu đó?
-ỈA! - Alex gào toáng vang cái nhà để đáp lại.
Ngắn gọn một từ nhưng minh họa rõ rệt thế nào là tam quan khác biệt giữa thường dân Alex và hoàng tử theo lời Elio nói dù phong cách thể hiện có phần thô thiển một cách cố tình.
Elio cũng chỉ có thể từ giật mình đến chết lặng câm nín rồi cuối cùng phì cười bất lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...