Mặc dù Alex đã chuẩn bị tinh thần nhà của Elio sẽ không hề tầm thường, ít nhất là phải một chín một mười với nhà của Anna nhưng khi nhìn thấy nhà của hắn ta, Cô lại thấy kinh ngạc theo kiểu khác.
Ở Atlantic, theo quy định của chính phủ, những người ngoại quốc, gia đình không có lịch sử sinh sống lâu đời ở Atlantic thường không được phép sở hữu tài sản bất động sản quá lớn.
Trừ khi có đủ tiền và quyền để lách luật.
Alex chắc chắn hoặc là Elio đã tìm đường lách luật hoặc tiềm ẩn lí do đặc biệt thì hắn mới có thể sở hữu một mảnh đất rộng tới nỗi đi từ cổng tới nhà hắn phải di chuyển bằng xe.
Ở đây xây dựng nhà theo kiểu như tổ kiến, gồm vài khu nhà được ngăn cách với nhau bằng những mảnh vườn nhỏ.
Những mảnh vườn này nhìn thì có vẻ lộn xộn, hoang tàn nhưng thật ra được chăm sóc theo thiên hướng thuận theo tự nhiên.
Rất có hương vị nơi trú ẩn bí mật.
Có phần khác hoàn toàn với phong cách chủ nhân của nơi này.
Alex nheo mắt nhìn Elio.
Mái tóc bạch kim bắt mắt, khuyên tai nổi loạn khiến cả người toát ra phong thái vừa cao quý vừa phản nghịch.
Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà hai tầng mang hơi hướng của kiến trúc châu âu hiện đại.
Trước cửa đã có sẵn một người đàn ông và hai người hầu, cũng là đàn ông nốt đang chờ sẵn.
Elio đẩy cửa bước xuống xe, Alex lập tức theo sau.
Người đàn ông đứng tuổi tiến lên phía trước, hơi cúi chào, mang vẻ kính trọng vừa đủ:
- Mừng cậu chủ về nhà.
- Ừm.
sắp xếp chỗ ở cho cô ta.
- Elio hờ hững dặn dò vào công việc cần thiết.
Không một lời giải thích Alex là ai, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này.
- Có yêu cầu đặc biệt gì không ạ.
- Quản gia cũng không hỏi điều dư thừa.
- Không… à có.
Tránh xa phòng của tôi vào.
Càng xa càng tốt nhét vào xó nào cũng được.
- Elio hếch cằm trêu ngươi.
Xém chút là Alex theo bản năng đưa tay đánh bạt đầu hắn ta.
May mà cô giữ được lý trí, ra vẻ bất mãn mà không dám nói dù cũng đang cảm thấy sắp xếp này rất vừa lòng cô.
Ở đâu không quan trọng, chỉ cần không ngăn cấm hoạt động của cô là được.
- Vâng thưa cậu chủ.
- Quản gia đáp.
- Hôm nay cậu có dùng bữa ở nhà không ạ?
- Không.
Chuẩn bị cho cô ấy là được.
- Thưa vâng.
Alex kinh ngạc, mở to mắt sửng sốt khó tin.
Không ngờ mọi việc lại thuận lợi đến vậy.
Vừa tới nơi cô đã có cơ hội đi lùng sục khắp nơi mà không bị chủ nhân ngó đến.
Nhưng cơ hội này đến vội vã quá, cô còn chưa kịp tìm hiểu ở đây có những gì, nên bắt đầu tìm từ đâu.
Elio nhìn cái vẻ đăm chiêu đến thần người của Alex, cúi người xuống gần, tò mò hỏi:
- Cô làm sao vậy? Không vừa ý cái gì?
Alex giật mình xua tay:
- Đâu có, đâu có.
Tôi đâu dám có gì không vừa ý.
Dù có ngủ trong xó bếp thật cũng đỡ hơn lang thang vô gia cư, ngủ bờ ngủ bụi mà.
- Alex trưng nụ cười híp mắt đáp lại.
Nhìn cái dáng vẻ thoải mái, chẳng bận tâm gì của Alex, nhường như Elio có phần không hài lòng.
Hắn lườm mắt, bĩu môi khinh thường một cái rồi đi vào nhà, bỏ lại ALex cho quản gia.
Quản gia ngay lập tức bước đến trước mặt Alex, nở nụ cười chuyên nghiệp nhưng vẫn có vẻ thân thiện nói:
- Tiểu thư, đưa hành lý của cô cho chúng tôi.
Tôi đưa cô đến phòng khách ngồi nghỉ một chút, khi nào phòng ốc được dọn dẹp xong sẽ thông báo cho cô.
Alex gật đầu, lập tức đưa balo trên vai cho người hầu đang đứng chờ đợi bên cạnh, rồi theo quản gia vào trong.
Trang trí bên trong khá đơn giản, mang một màu sắc tươi sáng hiện đại.
Chễm chệ giữa phòng khách, Elio ngồi thoải mái, lười biếng trên sofa lướt điện thoại, trên bàn nước uống, điểm tâm đầy đủ, không thiếu món gì.
Alex đánh tiếng thăm dò:
- Elio, tối nay anh đi có về nhà không?
- Không.
- Elio không chú tâm đáp.
- Thế sáng mai khi nào anh về.
- Alex tiếp tục thăm dò.
Lần này Elio rời mắt khỏi màn hình điện thoại, đánh mắt về phía biểu hiện mong chờ của Alex, nhướng nhẹ chân mày đáp:
- Chưa chắc sáng mai tôi sẽ về.
Có việc gì không?
Alex vẫy cờ reo hò trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ như không có gì nói:
- À, Tôi chỉ nghĩ anh đi lâu như vậy, một mình tôi ở đây chắc sẽ buồn chán lắm.
Có chỗ nào ở nhà mà anh hay dùng để giải trí không?
Elio hình như có chút ngạc nhiên khi nghe Alex nói thế.
Sau một thoáng đánh giá Alex, Hắn bắt đầu liệt kê những địa điểm Alex có thể dùng để giải trí.
Có một khu nhà được xây dựng cho mục đích này nằm ở bên phải nhà chính.
Ở đó có thư viện nhỏ, Phòng chơi game và xem phim, thậm chí có cả phòng tập thể dục thể thao với đầy đủ các trang thiết bị cơ bản..
- Ngoài ra cô có thể đi dạo ngoài vườn tùy ý.
- Elio nói.
- Không bị giới hạn gì à? - Alex ướm hỏi.
Cô muốn biết có chỗ nào Elio xem như chỗ tuyệt mật không.
Nếu có thì cô sẽ bắt đầu đột nhập từ chỗ đó.
- Không có.
- Elio lắc đầu trong sự thất vọng ngầm của Alex.
- À, Phòng ngủ của tôi không được tùy tiện bước vào.
một tiếng chuông đinh đong y như lúc những người chơi trả lời chính xác trong những gameshow hỏi đáp vang lên trong đầu Alex.
Nhưng ngoài mặt cô lại bĩu môi, nhìn Elio với vẻ dè chừng kỳ quái:
- Dù chẳng biết anh giấu cái gì dị thường trong phòng ngủ nhưng anh nghĩ một cô gái như tôi, lại tò mò vào phòng anh làm gì.
Tôi đâu có nhu cầu làm ấm giường cho anh.
Elio bị câu nói của Alex làm cho bối rối ngại ngùng:
- Là vì cô hỏi có chỗ nào cô không thể vào thôi.
Đừng có xuyên tạc ý của tôi!
Elio mắng cảnh cáo Alex xong, đứng dậy muốn bỏ đi.
Alex tò mò gọi với theo:
- Đang nói chuyện mà anh đi đó.
- Ra ngoài chơi.
Nói chuyện với kẻ ngu ngốc như cô làm tôi thấy đau đầu.
Alex dù rất vui mừng khi Elio ra ngoài nhưng vẫn ngầm làm vẻ mặt và hành động muốn vặt đầu hắn ở sau lưng.
Đột nhiên Elio quay người lại làm Alex vội vàng chuyển thành tư thế đang vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình vào nếp.
- Mà cô nói cô là con gái.
May ghê, cô không nhắc chắc tôi cũng quên mất đó.
Đầu tóc ngắn củng cởn, chưa biết bao nhiêu ngày không gội.
Thân hình thì cơ bắp cuồn cuộn như đàn ông.
Chưa từng soi gương hay gì! Dù cô có nhu cầu làm ấm giường cho tôi thật thì ông đây cũng chê nhé!
Buông xong hàng loạt câu miệt thị ngoại hình của người khác, Elio còn hứ lại một tiếng khinh thường trước khi bỏ lại một Alex tròn mắt, há hốc mồm không nói nên lời.
Tự nhủ mình làm việc lớn không nên để ý việc nhỏ, không cần để ý đến cái tên vừa độc miệng vừa xấu tính nhỏ nhen đó, cô nhấp ngay miếng trà hạ hỏa, đồng thời rút điện thoại nội bộ ra, đánh nhanh một cái tin nhắn:
[Dựa theo hồ sơ của Flato Elio, tiến hành bình chọn nơi hắn để giấy mời và chìa khóa thông hành.
Hiện tại có khu vui chơi giải trí: Thư viện, Phòng gym, phòng xem phim và chơi game.
Và phòng ngủ.
Tôi chọn phòng ngủ]
[ Phòng ngủ là tốt nhất ]
[ Chắc chắn là phòng ngủ]
[Đi đâu ngoài phòng ngủ]
Alex nhìn hàng loạt tin nhắn được gửi đến.
Tất cả đều đồng loạt chọn phòng ngủ.
[Chốt hàng phòng ngủ].
Alex nhắn lại rồi cất điện thoại đi khi thấy quản gia đi đến gần cô.
Quản gia lịch thiệp cúi chào trước rồi mới nói:
- Tiểu thư, phòng của cô đã dọn xong, mời đi theo tôi.
Alex gật đầu, đứng dậy, khách sáo đáp:
- Cảm ơn chú.
Cứ gọi cháu là Alex được rồi.
Quản gia mỉm cười, không rõ là đồng ý hay không, xoay người đi trước dẫn đường cho Alex.
Alex thong dong đi phía sau, trong đầu tính toán nên hỏi vị trí phòng ngủ của Elio chỗ nào để không gây chú ý.
Phàm là đứng được ở vị trí quản gia cho nhà giàu thì đầu óc không phải dạng có thể qua loa vượt mặt được.
Quản gia dẫn cô đi lên tầng hai, chỉ vào một trong hai phòng đối diện, nói:
- Đây là phòng của cô.
Nếu có cần gì, cô cứ dùng điện thoại trên bàn, nhấn số 0 là được.
Alex ngơ ngác ngó cửa phòng mình, khó hiểu nói:
- Cháu ở đây luôn à? Không phải Elio bảo phải nhét cháu vào nơi xó xỉnh nào đó cách xa phòng anh ta ra.
Hay phòng ngủ của anh ta ở nơi khác?
Quản gia khẽ phì cười:
- Không, phòng của cậu chủ cũng ở đây, ở ngay trên phòng cô.
Cô đừng tin mọi lời khó nghe từ miệng của cậu chủ.
Miệng lưỡi cậu gai góc vậy thôi chứ tâm cậu ấy mềm lắm… - Quản gia ghé miệng đến tai của Alex thầm thì.
- Còn rất ngọt nữa.
Alex giật nhẹ mình, kinh ngạc ngó chú quản gia, chạm phải ánh mắt sáng lập lòe của chú, Alex tưởng chừng như có thể nhìn thấy hàng vạn tình huống mờ ám đang rú ga bốc đầu, chạy ầm ầm trong đầu chú.
Alex cứng ngắc cười:
- Bọn cháu không như chú nghĩ đâu.
- Ai chà, tôi không nghĩ cái gì cả.
Chỉ là lâu rồi, cậu chủ mới đem bạn về nhà.
- Hả? Ngay cả Anh Kevin cũng không đến à? - Alex ngạc nhiên.
Xét theo những gì cô nhìn thấy ở quán bar thì mối quan hệ của Elio và Kevin hẳn phải rất thân thiết.
- À, cậu Kevin thì đến khá thường xuyên.
Nhưng tự thân cậu chủ dẫn về thì chỉ có mỗi tiểu thư Alex.
Alex nửa tin nửa ngờ nhìn điệu cười tiêu chuẩn ngôi sao màn ảnh đi dự sự kiện thảm đỏ của quản gia.
Không nhìn ra được người này đang nói thật hay cố tình phóng đại cách đối xử đặc biệt của Elio với cô.
À, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến mình.
Alex chợt tỉnh lại.
Cô thế mà lại bị vị quản gia này xỏ mũi dắt đi.
Việc Elio đối xử với cô thế nào, miễn không ảnh hưởng tới mục đích chính của cô thì không cần để tâm.
Trừ khi cô có thể lợi dụng nó.
Nên Alex học theo quản gia, lắp đặt một nụ cười tiêu chuẩn lịch sự đáp:
- Là vì cháu đã khóc lóc mặt dày xin đến ở nhờ đó.
Chứ cậu Elio không tình nguyện chút nào đâu.
Mà để tiện xưng hô thì chú tên gì vậy?
Với kinh nghiệm tiếp xúc và đoán tâm tình người khác dày dặn thì chú quản gia đã cảm nhận được Alex không muốn tiếp tục câu chuyện.
Chú cười đáp:
- Tiểu thư Alex cứ gọi tôi là Giovanni.
Cũng không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa.
Khi nào cô muốn dùng bữa trưa thì có thể gọi điện.
- Dạ được, cảm ơn chú.
- Không cần khách sáo.
Nếu cô không còn gì dặn dò.
Tôi xin phép đi lo việc nhà
Vâng.
Sau màn đối thoại sặc mùi khách sáo kiểu cách như phim hoàng gia xưa, Giovanni rời đi, nụ cười thanh lịch trên mặt Alex cũng được gỡ xuống.
Alex vừa xoa xoa cơ mặt hơi căng cứng vừa đẩy cửa vào phòng.
Sau khi dành vài giây cảm thán căn phòng đẹp như phòng tổng thống của khách sạn năm sao, cô nằm ịch người trên giường, ngó chằm chằm lên trần nhà như muốn xuyên thủng trần để bò ngay lập tức lên phòng của Elio.
Trong đầu cô đang tập trung tìm phương án đột nhập vào phòng của Elio sao cho không gây nghi ngờ.
- Nhưng trước tiên, chắc mình cũng nên đi gội đầu rồi.
Đến bản thân mình còn không nhớ lần gần đây nhất gội đầu là khi nào.
- Alex vừa lẩm bẩm vừa kéo kéo vài lọn tóc đen của mình ra xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...