Chúc Quân Dương chẳng kịp nghĩ tới chuyện gì khác, bị Trương Lan Tiếu kéo lại mới chợt nhớ tới chuyện này, cả người cũng ngả xuống đất.
5Khóe môi Trương Lan Tiếu giật giật, bị Chúc Quân Dương kéo loạng choạng, bèn giả vờ giả vịt gọi vài tiếng rồi dìu cô ấy đi tới phòng y 6tế.
***
Trong phòng y tế, Hàn Dao ngủ mấy tiếng, chìm vào một cơn ác mộng.
Ký ức kinh khủng lúc nhỏ ùa về như nước thủy7 triều.
Cô bị nhấn chìm trong biển ký ức, chìm nổi nhấp nhô, hốt hoảng không thôi.
Gương mặt vốn rất yên tĩnh ấy xuất hiện trướ4c mặt cô, còn hiền hòa nói chuyện với cô.
Hàn Dao cảm thấy vui vẻ, đang hưởng thụ điều đó thì gương mặt hiền hòa ấy biến mất, thay vào 8đó là một bộ mặt dữ tợn.
Sự thay đổi đột ngột ấy khiến cô không kịp trở tay, trên mặt chỉ toàn nét hoảng sợ, kế đó là đấm đá, gậy gộc giáng vào người.
Chỉ một lát sau, người ở trong góc đã chằng chịt vết thương.
“Đồ con hoang trong đống rác, mày đi theo tao chỉ làm liên lụy đến tao! Ranh con!”
Mỗi lần mẹ nuôi phát bệnh, Hàn Dao đều phải hứng chịu những cơn đau và sự tra tấn vốn cô không đáng phải chịu.
Tuổi thơ khắc sâu trong trí óc ấy chính là ký ức mà Hàn Dao muốn quên đi nhất.
Những ký ức ấy đã ăn sâu vào xương máu, trở thành nỗi đau lớn nhất trong lòng cô, không thể xóa nhòa được.
Hàn Dao từ từ tỉnh lại, mồ hôi nhễ nhại khắp người.
Mọi thứ trước mắt vẫn rất mờ mịt, hình như có người ẩn hiện trước mặt cô, sau đó lại thêm một người nữa.
Một lúc sau, hai khuôn mặt ấy mới biến mất, tầm nhìn của cô dần trở nên rõ ràng.
Lúc này, cô mới nhìn rõ người trước mặt.
“Đường Duy Hy, sao anh lại ở đây? Cả tôi nữa?”
Hàn Dao nhìn bốn phía xung quanh, mới phát hiện ra nơi này là phòng y tế.
Thấy cô tỉnh lại, Đường Duy Hy tới gần.
“Bạn cùng phòng với cô đều đi huấn luyện rồi, không yên tâm để cô ở đây một mình, vậy nên mới bảo tôi ở đây trông coi cô.
Cô tỉnh rồi thì tôi cũng yên tâm.”
“Đỡ tôi ngồi dậy.”
Hàn Dao chỉ cảm thấy trên người mình chẳng có chút sức lực nào, lại còn hơi ẩm ướt.
Cô muốn chống tay ngồi dậy, nhưng lại không thành công, chỉ có thể vươn tay ra nhờ Đường Duy Hy giúp.
Đường Duy Hy đỡ Hàn Dao ngồi dậy, kê gối vào sau lưng cô, để cô thoải mái hơn.
Hàn Dao điều chỉnh tư thế ngồi, một cái cốc xuất hiện trước mặt cô.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Đường Duy Hy nở nụ cười.
“Uống nước đi, sẽ dễ chịu hơn chút.” “Cảm ơn.”
Hàn Dao vươn tay ra, định nhận lấy cốc nước, nhưng Đường Duy Hy lại né tránh.
Cô ngẩng đầu lên, không hiểu cho lắm.
“Tay chân cô không có sức, để tôi cho cô uống.”
Đường Duy Hy làm như vậy, khiến Hàn Dao thấy sởn gai ốc.
Cô uống mấy ngụm rồi chỉ lắc đầu không muốn uống nữa.
Đường Duy Hy đặt cốc xuống, đắp lại chăn cho cô.
Hàn Dao giật nảy mình vì hành động ấy, lập tức vươn tay đẩy anh ta ra.
“Đường Duy Hy, hôm nay sao anh lạ thế?”
Tay của Đường Duy Hy khựng lại
giữa không trung, lúng túng không
biết nên giơ hay nên đặt xuống.
Mấy giây sau, anh ta buông tay
xuống.
“Không ai chăm sóc cô thì tôi chăm
sóc, có gì không đúng à?”
Hàn Dạo lắc đầu, nở nụ cười với
anh ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...