Chỉ có Triệu Thù Nhiên là đáng thương, vừa lên đến cửa phòng ngủ thì lại phải chạy xuống.
Đến tận khi người trong phòng ngủ đ5ều đã chạy đi hết rồi, cô ta mới văng tục một câu, đành chấp nhận số phận chạy xuống.
Nhưng cô ta chạy chậm như rùa 6bò, thành tích chỉ ở tầm trung.
Bên dưới, hơn một nửa số người chưa tới đủ.
Được nghỉ một ngày cơ mà, tội gì mà không ngủ nh7iều chút, nhưng ngủ cũng sẽ có lúc ngủ li bì, bây giờ chính là lúc ấy.
Nhìn những người đứng xếp hàng trên khu đất t4rống dưới tầng, khuôn mặt của Hà Tiêu Linh đen kịt lại, đặt còi vào miệng thỏi.
“Toàn thể lính nữ nghe đây, hạn cho 8các cô phải tập hợp xong xuôi trong vòng ba phút, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!”
Tiếng rầm rập trên tầng to hơn hẳn.
“Toàn thể lính nữ nghe đây, hạn cho các cô phải tập hợp xong xuôi trong vòng ba phút, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!”
Hà Tiêu Linh như cười như không nhìn lên ký túc xá, rồi lại kề lo vào miệng lặp lại lần nữa.
“Tôi lặp lại lần nữa, đến lúc đó đừng có nói với tôi là không nghe thấy.
Toàn thể lính nữ, hạn cho các cô phải tập hợp xong xuôi trong vòng ba phút, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!”
Hà Tiêu Linh đứng đằng trước hô hào, ở phía sau, Chúc Quân Dương kéo Hàn Dao, tặc lưỡi nói:
“Ôi mẹ ơi, chắc đa phần vẫn còn đang ngủ.
Đại Dao, cô đỉnh thật đấy!”
Hàn Dao vươn tay đẩy cô ấy ra xa, xúm tới gần như thế, cẩn thận bị giáo quan trông thấy.
“Ừ, tôi biết tôi đỉnh rồi, cô cách xa tôi ra, nhỡ bị giáo quan nhìn thấy, lát nữa lại bị phạt đấy!”
Hàn Dao không nói gì nữa.
Quen biết Chúc Quân Dương lâu thế rồi, ít nhiều gì cô cũng hiểu tính cô ấy, không nói chuyện với cô ấy là cô ấy sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng lại thôi.
Tiếng ồn ào phát ra từ ký túc xá nữ trước mặt càng lúc càng lớn, một số lính nam tò mò thò đầu ra từ ký túc xá nam bên cạnh.
Trông thấy đội hình của lính nữ, ai ai cũng hớn hở ra mặt.
Hà Tiêu Linh đứng đối diện với ký túc xá, nhìn những bóng người chạy tán loạn dưới tầng một.
Cô ấy cười lạnh, chiếc đồng hồ trong tay đang bắt đầu bấm giờ rồi.
Thời gian trôi qua, tất cả mọi người đều nhìn vào ký túc xá.
Gần mười người đến muộn, Hà Tiêu Linh nhấn đồng hồ bấm giây.
Cô ấy xoay mặt về phía đội ngũ, nhìn dáng vẻ xốc xếch của bọn họ, lông mày nhíu thật chặt.
“Các cô nhìn lại mình đi, trông có ra gì không hả!”
Sau đó, Hà Tiêu Linh xoay người đi tới chỗ chiếc xe đang đỗ bên ngoài, nhảy lên xe rồi dùng loa hô về phía bọn họ.
“Được rồi, chạy theo xe, mục tiêu là bờ biển! Nhanh lên!”
Chiếc xe lao đi như một tia chớp.
Đám lính nữ chạy theo sau, cả đội ngũ dài ít nhất là năm mươi mét.
Hàn Dao và Chúc Quân Dương chạy ở trên cùng.
Hàn Dao quay đầu nhìn người đang chạy song song với mình, bỗng nhiên muốn chơi đùa.
“Heo, có muốn thi một lần không?”
Chúc Quân Dương bớt thời gian hỏi một câu: “Thi cái gì?”
“Thi xem ai tới trước.
Thấy sao?”
“Chơi!”
Cứ thế, hai người bắt đầu thi chạy,
kéo dài khoảng cách với những
người đằng sau.
Trương Lan Tiếu và Đại Lan chạy
đằng sau.
Thấy hai người kia lao đi
như điên, Đại Lan ôm bụng, vật vã
đuổi theo bước chân của Trương
Lan Tiếu.
“Hai người họ điên thật rồi!”
Trương Lan Tiếu rất bất đắc dĩ.
Cô
ấy có thể đuổi kịp, nhưng bọn họ
chạy trước rồi, cô ấy không thể bỏ
Đại Lan lại được, chỉ có thể chậm
rãi chạy cùng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...