“Cô nói xem, nếu chưa chạy xong mà cô ta đã ngất thì tôi có nên đưa cô ta tới phòng y tế không?”
Hàn Dao hơi sửng sốt, nghiêm5 túc nhìn Triệu Thù Nhiên.
“Giáo quan, tôi cho rằng cô ấy sẽ ngất, nhưng ngất thật hay ngất giả thì tôi không biết.” Nghe vậy, Hà Tiêu Linh nở nụ cười, “Cô dẫn thêm người, chờ cô ta đổ thì đưa tới phòng y tế!”
“Rõ!”
Hàn Dao xoay ngư7ời gọi Chúc Quân Dương.
Mới đầu Chúc Quân Dương hơi sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn đi theo Hàn Dao tới chỗ đường chạy.
“Đại Da4o, cô ta sẽ ngất hả?”
Hàn Dao cười bí ẩn với Chúc Quân Dương.
“Yên tâm, cô nàng đó sẽ làm ra chuyện mà cô không thể 8ngờ được.”
Vẻ mặt của Hàn Dao trông rất thần bí, Chúc Quân Dương lơ ngơ đi theo cô.
Đúng lúc Triệu Thù Nhiên đi ngang qua bọn họ, Hàn Dao nói một câu.
“Triệu Thù Nhiên, giáo quan Hà bảo chúng tôi chờ cô ngất thì đưa cô tới phòng y tế.
Cô cứ từ từ chạy, chúng tôi chờ cô!”
Triệu Thù Nhiên đang nửa chết nửa sống, nghe Hàn Dao nói vậy, con mắt cô ta đảo một vòng, chạy vài bước nữa rồi ngã thẳng xuống.
Thấy cô ta như vậy, nụ cười lạnh trên khóe môi Hàn Dao càng thêm rõ ràng.
Cô ra vẻ vô tình liếc về phía Hà Tiêu Linh, đúng lúc Hà Tiêu Linh nhìn sang.
Bọn họ nhìn nhau, trao đổi qua ánh mắt.
Hàn Dao cúi đầu xuống, kéo Chúc Quân Dương một cái, chạy tới chỗ Triệu Thù Nhiên với vẻ mặt hoảng hốt.
Mọi người trên sân huấn luyện chỉ thấy Triệu Thù Nhiên ngã xuống đất, Hàn Dao và Chúc Quân Dương dìu cô ta tới phòng y tế, âm thầm than thở trong lòng.
Hà Tiêu Linh nhìn bọn họ nhưng không nói gì.
Giang Hàn cầm danh sách bước lên vài bước.
“Người ta tới phòng y tế rồi, không có gì phải xem cả, bây giờ tôi sẽ tiến hành phân chia lại.
Bởi vì các cô khá đông người, vậy nên tôi quyết định từ hôm nay trở đi sẽ chia đều một trăm người ra, mỗi giáo quan quản lý một số người.
Trong một tháng huấn luyện cơ bản này, các cô cứ thế mà làm!”
Giang Hàn phân chia cho từng giáo quan một, sau đó đặt danh sách vào tay Hà Tiêu Linh, chỉ về phía Triệu Thù Nhiên.
“Cậu định giải quyết người trong phòng y tế như thế nào?”
Hà Tiêu Linh đảo mắt, gõ lên bản danh sách.
“Tớ có trợ thủ, cứ yên tâm, sẽ có ngày trị được cô ta.
Bất kể cô ta là con nhà quyền quý nào, Hà Tiêu Linh này cũng không sợ!”
Hà Tiêu Linh nói không sợ là không sợ thật.
Cho dù ông nội Triệu Thù Nhiên có giỏi đến mấy thì bây giờ cũng không ở trong quân đội.
Bố cô ta không phải quan chức chính phủ, cũng không phải trưởng quan trong bộ đội.
Dân mở công ty kinh doanh thì có quyền thế lớn đến mấy cho cam? Ông nội cô ta đã về hưu lâu thế rồi, còn định làm gì nữa? Bây giờ quân đội không dễ kiểm soát như năm đó nữa rồi.
Hà Tiêu Linh lại nhét danh sách vào tay Giang Hàn.
“Cậu coi một lát, tớ tới phòng y tế xem sao.”
Giang Hàn cầm bản danh sách, vẫy tay nói: “Đi đi, về sớm chút, chín giờ tớ phải họp.”
“Biết rồi.
Hà Tiêu Linh xoay người rời đi, còn
vung vẩy cái còi trong tay.
Ở sân huấn luyện có mấy giáo quan
trông coi, tất nhiên là không có vấn
đề gì, nhưng ở phòng y tế thì lại
khác.
Không có giáo quan, có thể
nói là Triệu Thù Nhiên coi trời bằng
vùng.
Triệu Thù Nhiên để Chúc Quân
Dương và Hàn Dạo dìu mình dọc
đường, không tốn chút sức lực nào,
chỉ khiến Hàn Dạo và Chúc Quân
Dương mệt gần chết.
Bọn họ đưa cô
ta tới phòng y tế, quăng lên giường
rồi gọi quân y tới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...