Dứt lời, Hàn Dao xoay người, định đi tới chỗ chiếc mũ.
Mới đi được hai bước, cánh tay cô đã bị giữ lại.
Cô không muốn qu5ay người lại, bởi vì cô sợ nhìn thấy khuôn mặt của Phó Thiếu Lê thì mình sẽ muốn đánh anh mất.
“Thủ trưởng không có chu6yện gì thì làm ơn buông tay ra giùm.
Thời gian nghỉ trưa của tôi quý giá lắm, tôi không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện 7vặt vãnh này.”
“Tiết học tối nay kết thúc thì tới sân huấn luyện chờ tôi.”
Nói xong câu đó, Phó Thiếu Lê buông 4tay cô ra, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Hàn Dao siết chặt tay, rồi lại thả lỏng ra.
Cô bước tới nhặt mũ của mình lên, phủi th8ật mạnh bụi trên đó đi.
Sau đó, Hàn Dao tiếp tục đi về phía ký túc xá, không quay đầu lại nữa, chạy thẳng lên tầng bốn.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, cô rón rén mở cửa ra, đi tới chỗ giường mình.
Ở giường dưới, Trương Lan Tiếu thò đầu ra, vừa đủ để Hàn Dao nhìn thấy.
Hàn Dao đã gác chân lên mép giường rồi, cô thò đầu xuống, vẫy tay với Trương Lan Tiếu.
“Ngủ đi, lát nữa rảnh rồi nói.”
Trương Lan Tiếu gật đầu, lại ngã vật ra giường.
Bọn họ là lính mới, chưa thể thích ứng với buổi huấn luyện sáng nay ngay được, vậy nên khoảng thời gian ngắn ngủi này là khoảng thời gian nghỉ ngơi quý báu của bọn họ.
Đồng hồ sinh học của Hàn Dao rất chuẩn.
Hai phút trước khi tiếng còi vang lên, tức là một giờ năm mươi tám, cô mở mắt ra, nhảy bịch xuống giường, tiếng chuông báo thức cũng vang lên.
“Dậy đi!”
Ngay lúc chiếc giường lắc lư, Trương Lan Tiếu đã tỉnh rồi, cũng dậy cùng Hàn Dao.
Đại Lan tuy dậy, nhưng chân tay bủn rủn, không khỏi kêu oai oái.
“Đại Dao, tới giúp tôi một tay.”
Nghe tiếng rêи ɾỉ thều thào của Đại Lan, Hàn Dao quyết định tha thứ chuyện cô ấy học Chúc Quân Dương gọi cô bằng cái tên bất thường ấy.
Cô đi tới, kéo cô ấy từ trên giường xuống đất, giúp cô ấy hoạt động gân cốt, sau đó cù lét cho Chúc Quân Dương tỉnh.
Bởi vì cô ấy ở giường trên, thế nên cô không thể kéo cô ấy xuống như kéo Đại Lan được.
Cô giẫm lên mép giường Đại Lan, sờ soạng Chúc Quân Dương.
“Heo, ngủ như con heo quay vậy.
Sắp bắt đầu huấn luyện rồi, dậy mau lên!”
Chúc Quân Dương bị Hàn Dao cù tỉnh.
Nhìn khuôn mặt to tổ chảng của Hàn Dao ở trước mặt, cô ấy bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đột nhiên hất tay Hàn Dao ra, lộn từ trên giường xuống đất, quay vòng vòng dưới đất.
“Giày của tôi đâu? Giày của tôi đâu? Giày!”
Thấy cô ấy như vậy, đám Hàn Dao đồng loạt giơ tay lau mồ hôi trên trán.
Ngủ kiểu gì mà đơ đến mức này vậy?
Hàn Dao nhảy từ trên mép giường xuống, hai tay khoanh trước ngực, buồn cười nhìn cô nàng đang tấu hài ấy.
Cuối cùng, Trương Lan Tiếu không nhìn được nữa, kéo Chúc Quân Dương ngồi xuống giường mình, đưa giày mình cho cô ấy.
“Đây này, xỏ vào nhanh lên!”
Chúc Quân Dương ngơ ngác nhìn đôi giày Trương Lan Tiếu đưa cho mình, sau đó nhìn cô ấy rồi vỗ đầu một cái.
“Ôi trời ơi! Ngủ đến đơ cả người!”
Chúc Quân Dương vừa lải nhải vừa
đi giày vào.
Hàn Dạo không muốn
nhìn cô ấy đi giày, thế là xoay người
dựa vào cửa, chờ giáo quan thổi
còi.
Bên tai toàn là tiếng càm ràm của
Chúc Quân Dương, đúng là một con
heo, nói linh tinh nói lắm thật đấy!
Trong lúc Chúc Quân Dương còn
đang buộc dây cho chiếc giày thứ
hai, bên dưới vang lên tiếng còi.
“Hai phút, tập trung ở sân huấn
luyện!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...