Sau đó, cô nhìn về phía cửa sổ chỗ lấy thức
ăn mấy lần, cuối cùng đi tới và gọi một suất
cơm.
Chúc Quân Dương chờ ở cửa.
Th5ấy khá lâu
cô mới ra ngoài, trên tay còn xách một suất
cơm, Chúc Quân Dương hơi trố mắt ra.
“Cô chưa no à? Nơi này còn đượ6c phép
mang cơm ra ngoài hả?”
Nghe lời ấy của Chúc Quân Dương, Hàn Dao
suýt thì sặc nước bọt.
Cô vươn tay ra, véo
một cái vào cánh tay Chúc Quân Dương.
“Cơm cho bệnh nhân.”
“Cơm cho bệnh nhân? Chúng ta có ai bị bệnh
đâu? Lấy cơm về làm 4gì?”
Thấy cô ấy vẫn chưa hiểu ra, Hàn Dao chẳng
buồn nói nữa, quay sang nhìn Trương Lan
Tiếu.
“Tôi đi một lát rồi 8sẽ quay lại, các cô về
phòng nghỉ trưa đi.”
xách cơm đi về phía phòng y tế, Trương
y
Lan Tiếu kéo Chúc Quân Dương một cái.
Chúc Quân Dương chẳng hiểu ra sao, muốn
đi theo nhưng lại bị Trương Lan Tiếu lối về
phòng, cũng không thoát ra được.
Đến tận khi về đến phòng ngủ, nhớ lại
phương hướng mà Hàn Dạo đi, Chúc Quân
Dương mới chợt hiểu ra là Hàn Dao tới
phòng y tế, đương nhiên là để thăm cái cô
tiểu thư đỏng đảnh kia rồi.
Thấy Trương Lan
Tiếu nằm xuống giường nhắm mắt lại ngủ,
Chúc Quân Dương cũng ngậm miệng.
Cô ấy
nằm xuống giường, mắt mở thao láo, muốn
chờ Hàn Dạo về.
Bên kia, Hàn Dao vừa bước vào phòng y tế
thì đã nhìn thấy một quân y bước ra từ phòng
bệnh.
Người đó cũng nhìn thấy cơm trên tay
cô.
“Cố tìm ai?”
Hàn Dao giơ tay chào với quân y.
“Chào tổ trưởng, tôi tìm Triệu Thù Nhiên.”
Quân y khẽ gật đầu, chỉ vào bên trong, chẳng
qua sắc mặt không được tốt cho lắm.
“Ở trong đó, cô tự vào gặp đi.”
Dứt lời, anh ta không để ý tới Hàn Dạo nữa,
vào một văn phòng khác.
Hàn Dạo sờ mặt, chỉnh lại mũ cho ngay ngắn
rồi mở cửa của căn phòng mà quân y chỉ ra.
Vừa đẩy cửa ra là cô nhìn thấy Triệu Thù
Nhiên nằm sấp trên giường, tròn mắt nhìn ra
cửa.
Bước vào và nhìn thấy đôi mắt sưng húp của
cô ta, Hàn Dạo giật nảy mình.
Cô đóng cửa
lại, xách suất cơm dành cho “bệnh nhân”, kéo
một chiếc ghế đẩu tới, ngồi ở bên cạnh
giường.
Cô giơ suất cơm lên, lắc lư trước mặt Triệu
Thù Nhiên.
“Tôi nói này đại tiểu thư, tôi mang cơm trưa
tới cho cô đây, cô có cần không? Không cần
thì tôi xách đi.”
Kể từ lúc Hàn Dạo bước vào, Triệu Thù
Nhiên đã nhìn chằm chằm vào cô, biểu cảm
như nhìn thấy kẻ thù.
Thấy cô ta không phản
ứng gì, Hàn Dao xách suất cơm đứng lên,
định bụng đi luôn.
Sau đó, Triệu Thù Nhiên nhảy bật lên, cướp
suất cơm trên tay cô đi, đặt xuống giường rồi
mở nắp ra ăn.
Tốc độ ấy thật sự là nhanh như chớp giật.
Hàn Dao không nhìn nổi, tốt bụng rót cho cô
ta một cốc nước lọc.
“Cô ăn chậm hơn tí cũng được.”
Triệu Thù Nhiên không nhìn cô, liên tục nhét
thức ăn vào miệng.
Năm phút sau, cô ta đặt
hộp cơm lên giường, thỏa mãn ợ một cái, sau
đó cầm cái cốc bên cạnh lên uống nước.
“Cô đi được rồi, tôi cần ở đây một buổi chiều
nữa.
Các cô không cần tới đón tôi, đến lúc đó
tôi tự về được.”
Hàn Dạo liếc nhìn cô ta một cái rồi dọn hộp
cơm rời đi.
Ai thèm tới đón cô ta cơ chứ?
Nghĩ nhiều quá rồi chăng?
Cô chỉ sợ cô ta đi mách lẻo thôi.
Đã
đang bị Hà Tiêu Linh trù thì chớ, cô
không muốn bị bắt thóp, nếu không
ai mà chịu nổi cái tính tiểu thư này
của cô ta.
Hàn Dao mang đến cơm ra khỏi
phòng bệnh.
Đúng lúc này, một
quân y bước ra từ một văn phòng
khác.
Thấy cô đi ra, người đó nhìn
ra sau lưng cô, lên tiếng thắc mắc:
“Sao chỉ có một mình cô?”
Hàn Dao chào quân y.
“Tổ trưởng, cô ấy nói phải ở đây cả
buổi chiều.
Tôi còn phải huấn luyện,
vậy nên đi về trước.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...