Đương nhiên, việc huấn luyện ngoài giờ buổi trưa và buổi tối cũng không ổn chút nào.
Ở bể bơi, Hàn Dao bị Hà Tiêu Linh mắng to đầu, nhưng cô không bi5ện giải một câu nào, lẳng lặng nhận mọi hình phạt của Hà Tiêu Linh.
Về phòng ngủ, chuyện đầu tiên mà cô làm là tắm rửa.
Xong xuôi, cô bị Đại6 Lan đẩy nằm xuống giường của Trương Lan Tiếu để xoa bóp.
Đợi đến khi Đại Lan chuẩn bị xong xuôi hết và định gọi Hàn Dao thì Trương Lan Tiếu7 kéo tay cô ấy lại rồi lắc đầu.
Cúi đầu xuống nhìn, thì ra Hàn Dao đã ngủ thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.
Trương Lan Tiếu rón rén dọn đồ, đắp4 chăn cho Hàn Dao rồi cũng bò lên giường.
Hàn Dao vẫn rất mệt, tuy rằng đêm nay không mộng mị như đêm hôm trước, nhưng cô vẫn thấy mệt mỏi, 8may mà đã dồi dào tinh thần hơn hôm trước nhiều.
Hàn Dao đứng trong đội ngũ, Hà Tiêu Linh không khỏi để mắt tới cô, nhưng không nói gì cả.
Mấy người trong “biệt đội hữu nghị” nhìn cô, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, bao gồm cả Đường Duy Hy.
Cuối cùng thì cô cũng ổn định lại rồi.
Hôm nay vẫn phải tiếp tục luyện tập đánh cận chiến, anh ta không muốn đánh ngã cô vô số lần như ngày hôm qua nữa, như vậy thì anh ta sẽ cảm thấy day dứt.
Biểu hiện của Hàn Dao ngày hôm nay cũng không khiến bọn họ phải thất vọng.
Hai người ngang sức ngang tài đụng độ với nhau, đương nhiên là sẽ tạo thành một cuộc chiến đặc sắc rồi.
Trong nước biển, hai người ngã xuống rồi lại đứng lên, trên cơ bản số lần là bằng nhau, không còn nghiêng về một bên như hôm trước nữa.
Suốt một ngày huấn luyện không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, nhưng đến lúc ăn tối, mỗi người tới nhà ăn đều được phát một chiếc bánh trung thu.
Lúc nhận được bánh trung thu, Trương Lan Tiếu trông thấy Hàn Dao hơi sửng sốt, bèn vươn một bàn tay ra nắm chặt tay cô.
Hàn Dao không mất tập trung, ngay lúc Trương Lan Tiếu chuyển mắt nhìn về phía cô, cô gật đầu với cô ấy.
Trương Lan Tiếu cười với cô rồi rút tay về.
Mấy người họ tìm một cái bàn trống ngồi xuống.
Các giáo quan cũng đang ăn cơm, Hà Tiêu Linh ngồi cạnh Giang Hàn, chậm rãi gặm một chiếc bánh trung thu.
Ăn được hai cái, có vẻ như cảm thấy mùi vị hơi khác, cô ấy cúi đầu nhìn cái bánh của mình.
“Bánh trung thu năm nay ngon hơn năm ngoái cơ đấy! Rõ ràng cùng là bánh nhân lòng đỏ trứng mà?”
Cô ấy nhìn sang mấy giáo quan bên cạnh, ai cũng chỉ lắc đầu, bọn họ không cảm thấy có gì khác năm ngoái.
Hà Tiêu Linh trợn trắng mắt với bọn họ, tiếp tục cúi đầu giải quyết đống thức ăn trong khay mình, tóm lại là cô ấy cảm thấy ngon hơn năm ngoái.
Bầu không khí trong nhà ăn quá nhộn nhịp, đủ mọi âm thanh vang lên, xen lẫn những tiếng tạp âm khiến Giang Hàn đang ăn cơm thì phải nhíu mày lại.
Cô ấy liến thoắng ăn hết thức ăn trong khay, huých vào người Hà Tiêu Linh, nói về phía Sa Long.
“Bảo bọn họ ăn nhanh lên, năm phút sau tập hợp!”
Mấy giáo quan đẩy nhanh tốc độ ăn
cơm, chỉ thoắt cái đã ăn xong hết.
Lúc này, Giang Hàn mới đi tới cửa
phòng ăn.
Sa Long đưa cái khay trên tay mình
cho một giáo quan nam khác, tiện
thể lấy luôn cái còi trên tay anh ấy
đi.
“Tuýt...!Tuýt...!Tuýt...”
Ngay lúc tiếng còi vang lên, cả nhà
ăn lặng ngắt như tờ, động tác ăn
cơm của các tân binh đồng loạt dừng
lại.
Bọn họ đổ dồn ánh mắt về phía
Sa Long.
Lúc này, anh ấy đang
thảnh thơi đứng đó, vẻ mặt hài lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...