Những lời ấy rõ ràng là từ chối Đường Duy Hy, từng câu từng chữ đều rất dứt khoát.
Đường Duy Hy cũng hiểu ý Hàn Dao, đứng sững sờ5 tại chỗ.
Một lúc lâu sau, anh ta mới nở nụ cười, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô.
“Cô đừng nghĩ như vậy, ý tôi k6hông phải như thế, tôi chỉ quan tâm cô với tư cách là bạn thôi, đảm bảo không có ý gì khác.
Chúng ta chỉ là bạn, là chiến hữu.” 7
Anh ta phủ nhận khiến Hàn Dao không biết phải làm thế nào, chỉ có thể ho một tiếng: “Vậy thì tôi hiểu lầm anh rồi, tôi x4in lỗi về thái độ quá khích của mình.
Chúng ta là bạn, cũng là chiến hữu.”
Vừa nói, cô vừa vươn tay ra với anh ta.
“Làm bạn và chiến hữu thì tôi rất sẵn lòng.”
Đường Duy Hy nắm lấy bàn tay mảnh khảnh trước mặt, sau đó nhanh chóng buông ra.
Anh ta gật đầu với cô: “Chúng ta là bạn, cũng là chiến hữu.”
“Đương nhiên là phải có cả chúng tôi nữa.”
Một giọng nói vang lên từ hướng khác, Hàn Dao bị ai đó ôm chầm lấy.
“Chúng ta đều là bạn, đều là chiến hữu!”
Giọng nói của Chúc Quân Dương vang lên bên tai Hàn Dao, Trương Lan Tiếu và Đại Lan cũng xuất hiện.
Hàn Dao nhìn ba người họ, cười nói: “Các cô nói đúng lắm.”
“Ấy ấy ấy, cả tôi nữa, tính cả tôi nữa.”
Một giọng nam to rõ vọng tới, Đường Duy Hy quay đầu lại nhìn, thì ra là Vu Nam, bèn giơ nắm tay về phía anh ta.
Hai người cụng nắm tay rồi vỗ ngực với nhau.
Vu Nam vẫy tay với mấy cô gái.
“Tên tôi là Vu Nam, là chiến hữu giường dưới của Đường Duy Hy.
Tính cả tôi nữa đi, tôi cũng là bạn, là chiến hữu của các cô.”
“Được!”
Chúc Quân Dương giơ cánh tay quặp lấy cổ Vu Nam, đấm một cái mạnh vào ngực anh ta.
“Chiến hữu! Anh em! Chị em!”
Cú đấm ấy khiến Vu Nam nghẹt thở, suýt thì ho cả tim gan phèo phổi ra.
Thấy anh ta nín thở đỏ bừng cả mặt, những người khác đều cảm thấy hơi ác.
Chúc Quân Dương lập tức buông cổ anh ta ra.
“Yếu như sên vậy!”
Cả đám cười ầm lên.
Vu Nam vuốt ngực, không nói được câu gì, chỉ có thể nhìn Chúc Quân Dương để bày tỏ sự bất mãn của mình.
Trương Lan Tiếu kịp thời ngăn chặn cuộc vui.
“Chưa ai ăn cơm đâu, mau đi ăn thôi, muộn thì thức ăn nguội hết.
Vả lại không có ai chuẩn bị thức ăn cho hai anh, e là chỉ còn cơm thừa canh cặn ấy chứ, mau chóng tới nhà ăn đi thì hơn.”
“Đi, đi ăn cơm.”
Hàn Dao kéo Trương Lan Tiếu đi đằng trước, những người khác đi cùng một hàng ở đằng sau.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, “đội ngũ cách mạng” bền vững chính thức được thành lập.
Trên đường đi, sáu người nhỏ giọng trò chuyện.
Lúc đến nhà ăn, không nằm ngoài dự đoán, mọi người đã đi gần hết rồi, thức ăn ở khu vực cửa sổ đã sạch nhẵn.
Thấy đám Hàn Dao lần lượt đi lĩnh suất ăn đầy ú ụ, Vu Nam ghen ăn tức ở, xém thì đi cướp.
Đường Duy Hy phải dốc sức chín trâu hai hổ kéo anh ta lại, mới không để xảy ra cảnh giành thức ăn với lính nữ.
Hàn Dạo cười rất bất đắc dĩ, chỉ có
thể lặng lẽ ra sau bếp, lấy thêm ít
thức ăn từ chỗ La Hiển Thanh chia
cho bọn họ.
Thế là từ ngày mai, “đội
ngũ ăn cơm có người chống lưng”
lại lớn mạnh thêm một chút.
Bếp trưởng La Hiển Thanh không
để bụng tới chuyện đó, đương nhiên
là đám Hàn Dao cũng không cần
bận tâm.
Ăn cơm xong, Đường Duy
Hy và Vu Nam chủ động ở lại cất
đĩa ăn, lau bàn cho cả đám, đồng
thời loay hoay một vài việc khác.
Hàn Dao cũng không ngờ hai người
lại chủ động như thế.
Cô đứng cạnh
La Hiển Thanh, thấy ông ấy khen
ngợi luôn miệng.
Nghe được quay đầu nói chuyện với ông ấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...