“Các cô bảo tôi làm gì cũng được, chỉ có bơi lội là không được.”
Câu nói này hiển nhiên là đang “khuất phục” trước Hà Tiêu Linh.5 Thấy cô lăn đi xa, Hà Tiêu Linh đứng lên, cười xì một tiếng.
“Cô cũng chỉ có thế thôi!”
Giang Hàn đá mũi chân vào Hàn 6Dao, Hàn Dao lập tức đứng lên.
“Giáo quan Giang.”
Hàn Dao ngoan ngoãn đứng thẳng người, Giang Hàn không đứng lên, vẫn n7gồi đó ngửa đầu nhìn cô.
“Cô có biết kết quả bơi một ngàn mét của cô vừa rồi thế nào không?”
“Tôi biết, rất tệ.”
Lúc nói, cô dừng lại giây lát.
Giang Hàn nhìn Hàn Dao, giơ đồng hồ bấm giờ lên.
“Thì ra cô cũng biết cơ đấy, tôi còn tưởng rằ8ng cô không biết đấy.”
Giọng nói thản nhiên ấy rất phù hợp với phong cách trước giờ của Giang Hàn, khiến người ta cảm thấy áp lực.
Hàn Dao nhìn chiếc đồng hồ bấm giờ đang được giơ lên, đôi mắt dừng lại trên con số hiển thị trên đó.
Mặc dù đã biết trước kết quả rồi, nhưng bây giờ nhìn thấy, Hàn Dao vẫn giật mình.
Sau đó, cả người cô đau quằn quại khiến tay cô run lên.
Giang Hàn cũng trông thấy trạng thái cơ thể của Hàn Dao, cô ấy cất đồng hồ bấm giờ đi.
“Anh thiếu tá đưa cô đi lúc sáng thế nào?”
Giang Hàn chuyển chủ đề hơi đột ngột, tự nhiên nhắc tới Phó Thiếu Lê, khiến Hàn Dao không load được ngay.
Sau mấy giây im lặng, cô mới sực hiểu là Giang Hàn đang hỏi mình.
“Anh ấy hả, tốt lắm, cũng giống như các cô, không có gì đặc biệt.”
Giang Hàn gật đầu.
“Vậy anh ấy có nói gì không? Về chuyện cô sợ nước.”
Hàn Dao lắc đầu.
“Anh ấy có nhiệm vụ đột xuất, không nói gì cả, cho tôi đáp xuống sân huấn luyện rồi đi luôn.”
Giang Hàn nhíu mày lại.
“Hàn Dao, thành tích bơi một ngàn mét của cô đủ để khiến cô bị loại trong cuộc thi sàng lọc sau này.
Đừng nói là tiêu chuẩn để vào đội lục chiến hải quân, mà đến cả những đơn vị bình thường cô cũng không vào được, cô có biết không?”
Giang Hàn đứng lên, nhìn thẳng vào Hàn Dao.
Biết mình còn không đạt tiêu chuẩn để vào đơn vị bình thường, Hàn Dao thừa nhận là mình hơi sợ.
“Nếu kết quả bơi lội của cô không có tiến bộ, nếu cô vẫn muốn ở lại quân đội, vậy thì cô chỉ có thể vào nhà ăn làm việc thôi.”
Hà Tiêu Linh lại tung ra một quả bom.
“Cô cảm thấy như thế có hay ho gì không?”
Thấy Hàn Dao không có phản ứng gì, Giang Hàn lại tiếp lời Hà Tiêu Linh.
Giang Hàn tiếp lời Hà Tiêu Linh như thế, Hàn Dao cứ thấy là lạ.
Cô nhìn đi nhìn lại hai người họ.
Trông thấy ánh mắt quan sát ấy của cô, Hà Tiêu Linh hơi mất tự nhiên.
Hàn Dao nhìn bọn họ một lúc, đột nhiên nở nụ cười.
“Hai vị giáo quan, đừng có dọa tôi, tôi biết không nghiêm trọng đến mức ấy mà.
Các cô nghiêm trọng hóa vấn đề lên chỉ là để tôi cố gắng huấn luyện thôi.”
Hàn Dao không nói câu này thì thôi, đã thế còn cười nữa, Hà Tiêu Linh tức điên lên.
Những lúc như thế này, cho dù phát hiện ra mục đích của bọn họ thì cũng đừng nói ra chứ!
“Hàn Dao, cô có tin cô còn cười đùa tí tởn với tôi như thế, tôi chỉ cần nói một câu thôi là cô phải cút ra khỏi quân đội không!”
Hà Tiêu Linh trợn mắt, muốn hù dọa
Hàn Dao, nhưng Hàn Dao thì chẳng
chớp mắt dù chỉ một cái.
“Giáo quan Hà, cô sẽ không làm thế,
bởi vì cô không nỡ để hạt giống tốt
như tôi đi mất Hàn Dao nói với vẻ mặt chắc nịch,
Hà Tiêu Linh khoanh tay trước
ngục
“Hạt giống tốt không chỉ có mình
cô, tôi thấy Chúc Quân Dương
không tệ, thành tích huấn luyện tốt,
còn có nhiệt huyết.
Trương Lan Tiếu
cũng rất được!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...