Hàn Dao nhanh chóng xuống tầng bốn.
Hà Tiêu Linh đang đứng ở cổng, thấy cô xuống, cô ấy vẫy tay với cô.
Hàn Dao rảo bước chạy 5tới, giơ tay chào cô ấy.
“Giáo quan Hà.”
“Được rồi, khỏi chào, xuống rồi thì đi theo tôi, tôi dẫn cô tới một 6nơi.”
Hà Tiêu Linh xoay người, ra hiệu cho Hàn Dao đi theo mình.
“Rõ!”
Hàn Dao đứng thẳng người, đi t7heo Hà Tiêu Linh.
Hà Tiêu Linh đi trước dẫn đường, Hàn Dao không nói gì, cô ấy cũng không có gì định nói, đến nơi rồi thì tự 4khắc sẽ có chuyện để nói.
Hà Tiêu Linh đưa Hàn Dao tới bể bơi.
Giang Hàn đang đứng ở đó, tay cầm đồng hồ bấm giờ, mặt8 hướng về phía cửa.
Thấy Hà Tiêu Linh và Hàn Dao lần lượt đi tới, cặp lông mày đang nhíu của cô ấy giãn ra, vẫn đứng im ở đó.
Hàn Dao đi theo Hà Tiêu Linh, dừng lại trước mặt Giang Hàn.
“Giáo quan Giang.”
Chào xong, cô buông tay xuống, Giang Hàn liếc nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.
“Sức khỏe ổn định lại rồi chứ?”
“Báo cáo! Không còn vấn đề gì nữa.”
Có vẻ như vẫn chưa yên tâm, Giang Hàn không lên tiếng ngay, tiếp tục quan sát cô mấy lần, sau đó mới mở miệng nói chuyện, giọng nói có vẻ rất nghiêm túc.
“Hàn Dao, cô biết nhược điểm của mình là gì không?”
Hàn Dao hơi sửng sốt, cô gật đầu.
“Tôi biết.”
“Thế thì cô cảm thấy cô có thể vào được đội lục chiến hải quân không?”
Câu hỏi của Hà Tiêu Linh quá sắc bén, quá ngay thẳng, như một nhát dao chọc vào nỗi đau của Hàn Dao khiến cô không kịp phản ứng gì cả, cứ thế sững sờ tại chỗ.
“Hàn Dao, cô có biết trước khi biết điểm yếu ấy của cô, chúng tôi đặt hi vọng vào cô nhiều đến mức nào không?”
“Tình huống của cô ngày hôm qua khiến chúng tôi không kịp trở tay.”
Giọng nói của Hà Tiêu Linh chứa đầy nỗi tiếc nuối, khiến Hàn Dao hơi ngẩn ngơ.
Đến khi hoàn hồn lại, cô nhìn thẳng vào mắt Hà Tiêu Linh.
“Đầu tiên, tôi rất cảm ơn giáo quan vì đã tán thưởng tôi; thứ hai, tôi xin lỗi vì mình có điểm yếu nghiêm trọng như thế; thứ ba, Hàn Dao đảm bảo với các giáo quan, nhất định sẽ cố gắng khắc phục nhược điểm này!”
“Được! Điều chúng tôi cần chính là lời nói có chí khí ấy của cô.
Hàn Dao, cô phải nhớ rằng, bất kể cô thế nào thì chúng tôi vẫn sẽ coi trọng cô.”
Giang Hàn vỗ vào vai Hàn Dao, nhìn thẳng vào mắt cô.
Hàn Dao gật đầu, ý bảo mình đã hiểu.
“Tốt lắm, cô đã nghĩ như vậy thì chắc hẳn cũng biết mục đích của chúng tôi khi đưa cô tới đây.”
Hà Tiêu Linh chỉ vào bể bơi đằng sau.
“Hàn Dao, tôi nói cho cô nghe, chỉ có một mình cô được giáo quan giúp đỡ như thế thôi, không lo mà huấn luyện cho tốt thì cô có lỗi với tôi và giáo quan Giang đấy.”
“Rõ!” Hàn Dao giơ tay chào hai người, “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
Hà Tiêu Linh xua tay.
“Được rồi, cô nhớ kỹ lời nói của mình là được.
Đừng có nhởn nhơ lơ là, chúng tôi không rảnh để tới đây lãng phí thời gian với cô đâu.
Có đãi ngộ đặc biệt thì phải có thu hoạch, biết chưa?”
“Tôi biết!”
“Biết rồi thì xuống đi.”
Hà Tiêu Linh nói xong thì Giang Hàn cầm đồng hồ bấm giờ ngồi xuống ghế.
Hàn Dao nhìn Hà Tiêu Linh: “Tôi cần hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện gì?”
Hà Tiêu Linh xua tay.
“Tạm thời bởi một ngàn mét trước
cho chúng tôi xem, bể bơi này dài
một trăm mét, bơi đi bơi về năm lần
là đủ.”
Dứt lời, cô ấy cũng ngồi xuống ghế.
Hàn Dao đứng đó cởϊ áσ khoác huấn
luyện ra, có hai người ngồi nhìn
cũng không làm cô cảm thấy hồi
hộp.
Cô ném áo huấn luyện lên thành bể
bơi.
Nhìn mặt nước trong veo, cô
lẳng lặng nuốt nước miếng, cởi cả
giày và tất ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...