Nói xong, hắn thấy rõ ràng là cô đang chống cự, không muốn đến gần hắn nên trong ánh mắt hắn chợt lóe lên một tia ảm đạm.
Đường đường là Tổng giám đốc của tập đoàn Vu Thị, là người trong mộng của vô số phụ nữ, tuy nhiên chỉ có mình cô vẫn luôn luôn thờ ơ, xa cách hắn, điều này khiến hắn cảm nhận được mùi vị thất bại hiếm thấy.
Hắn không cam lòng.
Đây là mệnh lệnh, Khương Tiểu Lương nhận ra được trong giọng nói của hắn mang theo một chút bất mãn nên trái tim bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Nhưng hắn là lãnh đạo trực tiếp của cô, cho dù cô có không tình nguyện đi chăng nữa thì cũng không thể không nghe lời.
Nghĩ tới điều này, cô chỉ có thể kiên trì vượt qua thôi.
"Tổng giám đốc, đây là bản báo cáo mà anh muốn.."
Khương Tiểu Lương cố gắng hết sức để thái độ của bản thân đúng mực nhất, cô cúi thấp mặt xuống rồi nói, nhưng vừa đưa tay qua thì Vu Vĩ Thành bỗng nhiên nắm chặt lấy tay cô.
Khương Tiểu Lương hoảng hốt, bản báo cáo rơi thẳng xuống đất, thế nhưng cô cũng không còn lòng dạ để ý đến chuyện đó nữa.
Bởi vì, cô cảm nhận được Vũ Vĩ Thành đang kéo tay cô về phía thân dưới của hắn.
Một giây sau, tay của cô bị đặt vào vùng kín giữa hai chân hắn, thứ vừa cứng rắn vừa to lớn kia của hắn làm cả người cô như bị bỏng, đầu óc cô bắt đầu công lung, chỉ còn cảm thấy tay của mình như thể sắp chín mất rồi.
"Buông tôi ra!"
Cô định ra sức giật tay lại nhưng lại không thắng nổi sức mạnh khủng khiếp của hắn, vì vậy mà bàn tay vẫn cứ bị đặt cố định tại chỗ đó.
"Này...!Đừng có động đậy!".
Vu Vĩ Thành dường như cảm thấy rất thoải mái, hắn hít sâu một hơi rồi híp đôi mắt lại, có thể dễ dàng nhận ra là hắn đang rất dễ chịu nên lại tiếp tục đè tay cô xuống xoa nhè nhẹ.
Khương Tiểu Lương bối rối đến mức gò má đỏ ửng lên, phổi của cô như thể
sắp nổ tung ra, cô chỉ hận rằng mình không thể thẳng tay chặt đứt chỗ đó của hắn, thế nhưng vì thân phận của hắn nên cô nào dám ra tay.
Cô cắn chặt răng, sau đó cố gắng để nói lí lẽ với hắn: "Tổng giám đốc, đừng thế nữa, tôi đã có chồng sắp cưới rồi!".
Động tác của Vu Vĩ Thành rất thuần thục, mặc dù nghe cô nói vậy nhưng hẳn cũng không để bụng lắm, chỉ nhếch miệng cười, đôi mắt phượng hẹp dài mở ra, liếc nhìn cô với vẻ trêu chọc.
"Thật khéo quá, Nam Khê cũng có chồng chưa cưới, nhưng không phải cô cũng đã nhìn thấy dáng vẻ cô ấy lúc nằm dưới cơ thể tôi rồi ư?"
Nói xong, hắn bỗng nhiên đứng phắt dậy, mạnh mẽ tới gần cô, bàn tay của hắn vẫn giữ chặt lấy tay cô, hơn nữa hắn còn vứt chiếc áo vest xuống sàn, cái vật đã đứng thẳng dậy kia cứ thế lộ ra một cách trắng trợn.
Một giây sau, hắn hơi cúi đầu xuống, đôi môi dán chặt lên cần cổ Khương Tiểu Lương với vẻ say mê, không để ý đến sự chống cự của cô mà vẫn tiếp tục kéo tay cô đặt lên chỗ cứng rắn nóng như bàn ủi kia của mình.
Lúc hắn đến gần, Khương Tiểu Lương đã nhịn đến cực điểm, lúc này, bàn tay cô như thể chạm vào một củ khoai lang nóng bỏng tay, cô không thể nhịn nổi nữa nên đã kích động tát hắn một cái.
"Đủ rồi!"
Một tiếng hét chói tai vang lên, cả hai người đều kinh ngạc.
Vu Vĩ Thành không ngờ người phụ nữ này lại chống cự mạnh mẽ như thế, còn Khương Tiểu Lương thì không ngờ bản thân lại có thể ra tay đánh hắn thật.
Sau khi làm chuyện đó với Tần Tống, cô bỗng cảm thấy tất cả dường như đều khác trước, cô bắt đầu chống cự sự động chạm của những người đàn ông khác.
Thế mà từ sáng tới giờ, Khương Tiểu Lương đã bị đã ép buộc hết lần này đến lần khác, điều đó khiến cô cảm thấy rất ghê tởm nên mới làm ra hành vi kích động như thế.
Nhưng nếu bắt cô xin lỗi thì cô vẫn cảm thấy bản thân không hề sai, cũng không thể nói ra nổi.
Cô cắn chặt môi, đúng lúc cô cảm thấy hai người sẽ tiếp tục giằng cô thế này mãi thì Vu Vĩ Thành lại mở miệng trước, giọng nói vẫn rất bình thản, thậm chí còn mang theo chút tự giễu và cam chịu.
"Cô thực sự không có chút cảm giác gì với tôi ư?"
Không ngờ hắn lại bỗng nhiên hỏi chuyện này nên Khương Tiểu Lương ngây người một lúc, sau đó cô lập tức lắc đầu một cách kiên quyết, "Tổng giám đốc, chuyện tình cảm không thể ép buộc được ạ, anh rất tốt nhưng tôi lại không thích anh, tôi có chồng chưa cưới rồi, và tôi cũng chỉ ngưỡng mộ lòng anh thôi."
Đây đều là những lời nói trái với lương tâm, nhưng đã đến nước này rồi thì có cũng chỉ còn cách lấy Lâm Gia Ngôn ra làm bia đỡ đạn.
Vốn tưởng rằng chỉ cần nói đến nước này thì Vụ Vĩ Thành sẽ dừng tay, nhưng sau khi nhíu mày suy nghĩ một lúc thì hắn lại nói tiếp.
"Cho dù bây giờ chưa có tình cảm cũng không cần vội, tôi cho cô cơ hội làm tình nhân của tôi, tôi sẽ cho cô tất cả những thứ cô muốn, cô có đồng ý không?
Tình nhân?
Khương Tiểu Lương hơi nhướng mày, cô tiếp tục từ chối mà không cần suy nghĩ, xử lý gọn gàng, sạch sẽ, không để lưu lại một chút hi vọng nào.
Nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của cô, Vu Vĩ Thành cảm thấy trái tim bị sự thất bại nặng nề và cảm giác kém cỏi đánh gục.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy không còn gì thú vị nữa, vậy nên cũng buông bàn tay cô ra.
Ngay trước mặt cô, hắn kéo khoá quần lên, lấy lại vẻ lạnh lùng, anh tuấn cũng như cao ngạo của mình.
Cuối cùng, hắn quay sang nhìn cô, đôi mắt đen sâu thăm thẳm không hề gợn sóng.
Mặc dù Vu Vĩ Thành không từ chối bất cứ ai, nhưng hắn cũng không thích.
cưỡng ép, nếu như cô đã không đồng ý thì hắn cũng sẽ không đuổi sát theo sau.
"Được, từ nay về sau tôi sẽ không làm phiền cô nữa, cô cứ ngồi vững ở vị trí của mình.
Nhớ rằng, nếu như cô có sai sót gì thì tôi sẽ lập tức tìm người thay thế cái ghế thư ký trưởng này của cô."
Thế này có được coi là đang đe doạ Khương Tiểu Lương, ý bảo cô không biết suy nghĩ kỹ càng.
Nghe hắn nói xong, cô chỉ cảm thấy bản thân như được giải thoát nên vội bày ra vẻ mặt mang ơn sau đó trịnh trọng gật đầu, "Vâng! Tổng giám đốc yên tâm, tôi sẽ cố gắng! Vậy nếu như Tổng giám đốc không có việc gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài trước."
Nói xong, cô quay người đi về phía cửa, nhưng bỗng nhiên lại bị Vu Vĩ Thành gọi, cả người cô như cứng đờ lại.
"Chờ một lát"
Trái tim Khương Tiểu Lương còn đang bất an, cô sợ Vu Vĩ Thành sẽ thay đổi ý định nên dè dặt hỏi: "Tổng giám đốc, anh còn việc gì giao cho tôi."
Vu Vĩ Thành khẽ nhếch khoé môi, sau đó lại bày ra nụ cười xấu xa: "Gọi Mễ Nhiên vào đây cho tôi, còn nữa, sau này đừng quên giữ chừng mực, nhớ gõ cửa đấy"
Khương Tiểu Lương căng thẳng nuốt nước bọt, sau khi lên tiếng trả lời thì mới đi ra ngoài.
Lúc này, Khương Tiểu Lương chỉ cần nghĩ là biết Vu Vĩ Thành gọi Mễ Nhiên vào làm gì, cô không khỏi lo lắng thay cho Mễ Nhiên, nhưng nhìn dáng vẻ vui mừng của cô ta, Khương Tiểu Lương lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều quá rồi.
Thế mà có người vui mừng có người lại lo lắng, biết được tin này, Linda tức giận đến mức muốn ném vỡ cả cốc trên bàn.
Rõ ràng cô đã trăm phương ngàn kế phá hỏng chuyện tốt của Nam Khê, vậy mà người được hưởng lợi sao lại là Mễ Nhiên chứ! Cô không cam lòng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...