Khương Tiểu Lương suýt chút nữa thì đến muộn.
Sau khi đặt túi xuống, cô liền chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi sau đó mới quay lại làm việc.
Sau khi nhìn xung quanh một lượt, cô hỏi Linda và Mễ Nhiên, “Nam Khê vẫn chưa đến sao?”
Nam Khê, Linda, Mễ Nhiên và cô đều là của thư ký Tổng giám đốc Vu Vĩ Thành đứng đầu tập đoàn Vu thị.
Với tư cách là thư ký trưởng, cô hoàn toàn có quyền được biết về hoạt động của 3 người kia.
Linda lắc đầu nói, “Em không biết nữa.”
Mễ Nhiên cũng vậy, chỉ có điều trong mắt cô ta lại chợt vụt qua một tia đố kị.
Khương Tiểu Lương cau mày nghi ngờ, lẩm bẩm với chính mình, “Không lẽ là ngủ quên sao?”
Nghĩ vậy, cô liền lấy điện thoại ra định gọi cho Nam Khê.
Nếu chỉ là một người đồng nghiệp bình thường, Khương Tiểu Lương sẽ không để ý như vậy, nhưng Nam Khê thì khác, hai người là bạn học từ thời cấp 3, lên đại học còn là bạn cùng phòng thân thiết, quan hệ giữa hai người vô cùng khăng khít.
Nhưng khi cô còn chưa kịp gọi thì Linda đã chạy đến giữ lấy tay cô.
“Em nghĩ chị nên xử lý công việc trước đi đã, sau khi làm xong gọi điện thoại cũng chưa muộn”.
“Công việc?” Khương Tiểu Lương không hiểu rõ ý của Linda, cô ngước đầu nhìn vào khuôn mặt trang điểm tinh tế của đối phương, “Việc gì vậy?”
Linda khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng giải thích, “Tổng giám đốc vừa tìm chị yêu cầu nộp báo cáo anh giao ngày hôm qua, lúc đó chị không có ở đây, mà em với Mễ Nhiên lại không biết chị để chỗ nào.
Chị không nên chậm trễ nữa, nhanh mang qua nộp cho anh ấy đi, em thấy hình như Tổng giám đốc đang cần gấp”.
Công việc là chuyện hàng đầu, nghe vậy Khương Tiểu Lương liền đặt điện thoại sang một bên, vội vàng tìm tài liệu rồi mang đến phòng Tổng giám đốc.
Cùng lúc đó, sau lưng cô, Linda thu lại vẻ dịu dàng vừa rồi, khóe miệng hiện lên cười một nụ cười giảo hoạt.
Mễ Nhiên vẫn luôn đứng một bên theo dõi, một lúc sau mới đi đến hỏi Linda với vẻ tò mò.
“Linda, Tổng giám đốc yêu cầu nộp báo cáo gì vậy? Nam Khê còn đang ở chỗ Tổng giám đốc đó, thế mà cô còn bảo thư ký trưởng qua, không phải là...”
Báo cáo? Linda cười đắc ý,hai mắt tràn đầy sự quyết tâm.
“Tôi cố ý để cô ta đi vào đấy, cô yên tâm, có Khương Tiểu Lương ở đây, cho dù Nam Khê có xinh đẹp đến đâu thì cũng không thể quyến rũ được Chủ tịch”
Mễ Nhiên nghe đến đây liền hiểu ra mọi chuyện, cô ta tỏ ra vô cùng thích thú, “Vẫn là cô thông minh đấy!”
Làm thư ký Tổng giám đốc như bọn họ, ai cũng vừa xinh đẹp, hấp dẫn, lại vừa có năng lực, thế nên đều muốn trèo cao, mà Tổng giám đốc đương nhiên sẽ là mục tiêu số một của họ.
Chỉ cần trở thành người đàn bà của Vu Vĩ Thành, cho dù là vợ bé, tình nhân hay bạn giường, đều sẽ có ích cho con đường thăng tiến của họ.
Hơn nữa, vốn dĩ ngoại hình của Vu Vĩ Thành cũng đã quá hấp dẫn rồi, chỉ riêng khuôn mặt phong lưu đó cũng đủ để giết chết vô số phụ nữ.
Mà lúc này, Khương Tiểu Lương nào biết được nhiều âm mưu đang chờ đón mình như vậy, cô cũng không nghĩ nhiều, quẹt thẻ xong liền đẩy cửa bước vào.
Sau vài giây, cô liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi.
Một tiếng hét ngắn ngủi phát ra từ miệng cô, cô vội vàng đưa tay lên bịt miệng, ánh mắt tràn sự đầy ngạc nhiên, không thể nào tin nổi.
Cô có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày bản thân sẽ phải chứng kiến gian tình của bạn thân mình với người khác!
Chỉ thấy Vu Vĩ Thành đang ngồi trên chiếc ghế da thật, đôi mắt khép hờ, hai chân dang rộng, một người phụ nữ quỳ giữa sàn, đang vùi mặt vào giữa hai chân của hắn, không ngừng nhả ra nuốt vào.....
Khương Tiểu Lương vừa nhìn là biết Nam Khê đang làm cái gì, thế nhưng cô vẫn không thể tin vào mắt mình mà nhỏ giọng run rẩy hỏi, “Nam Khê, cậu....”
Đúng lúc đó, người phụ nữ dừng lại động tác lại, trên khuôn mặt thanh tú tràn
đầy sự xấu hổ và bối rối, cô nhìn Khương Tiểu Lương đang sợ hãi, mím môi nói, “Tiểu Lương...”
So với phản ứng mạnh mẽ của hai người thì Vu Vĩ Thành lại vô cùng bình tĩnh, hắn không hề bối rối hay ngượng ngùng chút nào.
Thái độ của Vu Vỹ Thành giống như thể mọi chuyện không hề liên quan gì đến mình, hắn cầm lấy chiếc áo vest trên bàn che đi bộ phận đang lộ ra ngoài một cách rất tự nhiên.
Hắn vẫy tay với Nam Khê nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Khương Tiểu Lương đứng phía sau cô.
“Được rồi, em ra ngoài trước đi”
Câu nói này rõ ràng là nói với Nam Khê, cô khẽ cắn môi, ánh mắt do dự đảo qua Khương Tiểu Lương và Vu Vĩ Thành, cuối cùng cô cũng ngoan ngoãn nghe lời, đi thẳng đi ra ngoài nhưng cũng không quên giơ tay lên đóng cửa lại.
Lúc này trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người, ánh mắt Vu Vĩ Thành vẫn luôn đặ trên người Khương Tiểu Lương, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, chìa tay ra với cô.
“Đến đây, đến bên cạnh tôi”
Trái tim Khương Tiểu Lương thít chặt, cảnh tượng vừa được chứng kiến không khỏi khiến cô phải đề phòng người đàn ông này.
Thấy hắn gọi cô đến bên cạnh làm cô cảm thấy bất an.
“Tổng giám đốc, anh có yêu cầu gì cứ nói đi ạ, tôi đứng đây là được rồi” Cô cố gắng trả lời một cách bình tĩnh nhất có thể.
Vu Vĩ Thành kiên trì nói, “Tôi lặp lại một lần nữa và cũng là lần cuối cùng, tôi yêu cầu em đi qua đây”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...