Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
Trong một căn hộ trung cư cao cấp, một hình bóng nhỏ bé đang thoăn thoắt chuẩn bị bữa sáng.
Tin Tin nhìn về phía phòng ngủ vẫn còn đang khép chặt cất tiếng gọi.
"Mẹ... mẹ... ra ăn sáng..."
Trần Thanh Trúc một tay vơ vội chiếc áo mỏng khoác bên ngoài, nghiêng người nói vọng ra.
"Mẹ ra ngay... chờ mẹ một chút..."
Tin Tin khẽ chu môi lên bất mãn.
"Mẹ... mẹ mà vẫn thế này thì ai dám rước mẹ chứ..."
Trần Thanh Trúc nghe con trai bất mãn liền trừng mắt nhìn Tin Tin.
"Có ai như con không hả, suốt ngày chỉ muốn gả mẹ ra ngoài. Con nói xem con nhà người ta không phải vẫn là luôn luôn muốn độc chiếm mẹ mình hay sao? Sao con lại không như vậy chứ?"
Tin Tin:"Mẹ... con đây là nghĩ tốt cho mẹ a... con chăm mẹ không bằng chồng chăm vợ a..."
Trần Thanh Trúc cốc nhẹ nên đầu cu cậu một cái.
"Thôi đi nhóc con... con làm như mẹ không hiểu con sao... hừ hừ..."
Tin Tin:"Hắc... hắc... mẹ... hiểu con nhất vẫn là mẹ..."
Trần Thanh Trúc:"Thôi đi... hừ... mẹ còn ăn sáng... hôm nay mẹ phải đi đến Khánh Điển ký hợp đồng đó."
Tin Tin:"Mẹ... mẹ định đi vào khuôn khổ gò bó như vậy làm sao? Khánh Điển là một trong những tập đoàn hàng đầu về thời trang, may mặc và giải trí đó. Con đã tìm hiểu qua rồi, ở Khánh Điển tuy rằng mức đãi ngộ rất tốt nhưng sự gò bó, nguyên tắc là vô cùng cứng ngắc... hoàn toàn không hợp với mẹ chút nào đâu."
Trần Thanh Trúc nuốt miếng bánh mì xuống, đưa tay với lấy ly sữa uống một ngụm rồi nói.
"Mẹ biết chứ... chẳng qua lần này Khánh Điển là tự đến tìm mẹ. Lại nói mẹ là tới ký hợp đồng nhưng điều khoản như thế nào lại là do mẹ con đưa tới chứ không phải họ..."
Tin Tin ra vẻ khẽ gật gù, giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
"Mẹ... mẹ lợi hại..."
Trần Thanh Trúc được khen cười híp mắt, đắc chí.
"Hắc... hắc... còn không xem mẹ của con là ai chứ... ta đây chính là Helen một mặt trời rực rỡ, tỏa sáng trên làng thời trang quốc tế đó nha..."
Tin Tin nghe mẹ mình nói thì liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng ngay sau đó cậu bé đã phải cúi ngậm thìa mà hậm hị.
Trần Thanh Trúc:"Con trai chờ mẹ xử lý xong cái hợp đồng này, sẽ đi tìm một trường học tốt cho con..."
Tin Tin:"Mẹ... không vội... không vội..."
Trần Thanh Trúc:"Cái gì mà không vội chứ, đứa nhỏ thì phải tới trường. Tới trường con sẽ được học những điều hay, được quen nhiều bạn mới... cứ vậy nhé, mẹ đi trước đây..."
Tin Tin rất không tình nguyện mà gật đầu một cái.
"Vâng ạ..."
~~~~~~~~
Tập Đoàn Khánh Điển một trong những tập đoàn đứng đầu về thời trang, may mặc và giải trí trong nước, có tầm cỡ quốc tế. Chủ tịch tập đoàn, kiêm người sáng lập tập đoàn là ông Lê Hoàng Khánh và phu nhân bà Hà Thảo Điển. Hiện tại cả hai vợ chồng đã lui về phía sau hậu trường, nhưng ông Lê Hoàng Khánh vẫn nắm giữ chức chủ tịch hội đồng quảng trị.
Vị trí tổng giám đốc được giao lại cho người con trai thứ hai của mình là Lê Gia Hào, anh năm nay ba mươi hai tuổi. Lê Gia Hào chấp trưởng tập đoàn từ năm hai mươi tuổi, dưới sự lãnh đạo của anh sau ba năm đã có những thành tựu rõ rệt, vươn tầm ra thế giới. Đến nay tập đoàn này chính là một tập đoàn lớn, không chỉ đầu tư một hậng mục nhất định, mà còn lấn sân sang rất nhiều lĩnh vực khác. Nhưng mảng được đầu tư chú trọng phát triển nhất vẫn là thời trang, may mặc và giải trí.
Hai vợ chồng ông Lê Hoàng Khánh còn có hai người con nữa đó chính là Lê Gia Tuệ năm nay ba mươi ba tuổi, là con trai cả, người con trai cả này bị bắt cóc khi mười tuổi, và trở về năm hai mươi ba tuổi. Do lưu lạc bên ngoài một thời gian khá lâu đến tận năm hai mươi ba tuổi mới trở về. Nên hai vợ chồng Lê Hoàng Khánh và Hà Thảo Điển đối với đứa con trai này vô cùng áy náy, nên khi Lê Gia Tuệ vừa mới trở lại liền được giao cho quản lý công ty giải trí Hoàng Thiên.
Dưới Lê Gia Hào còn có một người em gái là Lê Yên Thư, năm nay hai mươi tám tuổi. Lê Yên Thư hiện tại là một giảng viên đại học của một trường đại học có tiếng trong nước.
Trần Thanh Trúc trước khi tới Khánh Điển cũng đã tìm hiểu qua tình hình của tập đoàn này, nên với những điều cơ bản cũng có nắm được.
Vừa bước chân vào tập đoàn, lễ tân đã mỉm cười chào hỏi với cô.
"Chào cô... xin hỏi cô tìm ai ạ..."
Trần Thanh Trúc:"Tôi có hẹn với tổng giám đốc của các cô, phiền cô xem qua..."
Lễ tân cười nhìn cô.
"Vâng... phiền cô chờ cho một lát ạ..."
Lễ tân dùng điện thoại nội bộ để gọi đi.
"Chị Kim... có một cô gái tới đang ở sảnh, nói là có hẹn với tổng giám đốc ạ..."
Cô lễ tân quay sang bên Trần Thanh Trúc hỏi cô.
"Xin hỏi cô tên gì ạ?..."
Trần Thanh Trúc liền nói.
"Tôi là Helen..."
Lễ tân báo lại với đầu bên kia, xong liền quay sang cô mỉm cười.
"Dạ xin lỗi cô do sơ suất phía bên thư ký vậy nên mới để cô chờ như vậy, mời cô đi lên trên tầng mười tám... thang máy bên phía tay trái ạ... nên đó thư ký Kim sẽ đón cô ạ..."
Trần Thanh Trúc nở một nụ cười tiêu chuẩn nói.
"Không có gì..."
(Còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...