Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất
Tuần lễ thời trang quốc tế Việt Nam_ Việt Nam international fashion week.
Trần Thanh Trúc có đưa đến tham gia một bộ sưu tập, vậy nên cô gần như mệt đến ngừng thở.
Lê Gia Hào đau lòng cho vợ mình không thôi, nhưng anh biết anh chỉ có thể ở bên chăm sóc nhắc nhở cô ăn uống ngủ nghỉ mà thôi.
Anh phải ủng hộ công việc của vợ, để vợ anh tỏa sáng rực rỡ.
Sau khi sâu diễn kết thúc, ở trong hậu trường phóng viên bắt đầu chen lấn không thôi.
Trần Thanh Trúc nhìn ngó xung quanh một chút đi đến nói nhỏ vào tai Lục Vĩ Thanh.
"Chị Thanh ở đây giao lại cho chị, em về trước đây..."
"Được...!em đi đi..."
"Cảm ơn chị..."
Vừa ra khỏi cửa sau, từ xa Lê Gia Hào đang nhìn cô vẫy tay đi tới.
"Vợ có mệt không? Chúng ta về nhà thôi, bố con anh đã chuẩn bị bữa tối đặc biệt chúc mừng em rồi."
"Vậy sao? Ừm...!hôm nay em muốn ăn dưa cà quá...!anh ghé qua chỗ bà Năm một chút nhé."
"Được...!nhưng ăn cái đó không có tốt lắm đâu."
"Nhưng hôm nay em muốn ăn..."
"Được rồi..."
Trên bàn ăn Tin Tin nhíu nhíu chân mày nhìn túi cà muối trước mặt, ánh mắt có phần ai oán nhìn Lê Gia Hào.
Lê Gia Hào oan ức đưa tay sờ mũi.
"Cái đó...!con trai...!con đừng có nhìn ba như vậy.
Là mẹ con đòi ăn ,không phải ba..."
"Vậy ba cũng không có biết khuyên mẹ, không biết phân tích lợi hại cho mẹ hiểu là không nên ăn những thứ này ở bên ngoài, rất là mất vệ sinh..."
Lê Gia Hào đầu chảy đầy hắc tuyến, cái này có vẻ quá ngược đời rồi.
Sao anh cảm thấy nhà anh rất không bình thường.
Bình thường những nhà khác không phải luôn là vợ cằn nhằn chồng con, hay cha mẹ cằn nhằn con cái hay sao.
Sao nhà anh lại là con cái cằn nhằn cha mẹ vậy.
Như vậy cũng thôi đi giờ vợ anh ăn dưa, người bị con trai dạy dỗ lại là anh là sao? Lê Gia Hào triệt để oan ức, bị tổn thương, nhưng không thể đáp trả, bởi vì con trai anh nói đúng...
Trần Thanh Trúc tắm rửa xong đi ra ngoài liền nhìn thấy một màn quái dị khác thường, chồng và con trai cô đang nhìn chằm chằm vào túi cà muối trên bàn như nhìn quân địch vậy.
"Hai người làm gì vậy?"
Hai cha con đang phân vân có nên hay không vứt quách túi cà muối đi hay không.
Nhưng nghĩ đến vợ (Mẹ) sẽ tức giận lại ngần ngừ, do dự.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói kia thì giật mình quay lại.
Lê Gia Hào " Vợ ơi...!à...!không có chuyện gì đâu.
Ăn cơm thôi."
Tin Tin mở to mắt nhìn, ba, ba thật là không nghĩa khí.
"Mẹ...!ăn cà muối không tốt..."
"Hôm nay mẹ muốn ăn..."
Trần Thanh Trúc lấy bát đổ cà ra, tự mình ăn cơm với cà.
Tin Tin ngơ ngẩn, muốn nói lại nghẹn họng.
Cậu nhóc lại nghĩ thôi, ăn một bữa chắc cũng không sao.
"Vợ...!em ăn thịt vịt quay này...!ngon lắm đó..."
Lê Gia Hào thấy cô chỉ chăm chú ăn cà muối, nhanh chóng gắp một cái đùi vịt quay cho cô.
"Vâng.."
Trần Thanh Trúc mỉm cười liền cầm đùi vịt đưa lên định ăn.
Nhưng khi vừa muốn há miệng thì cái mùi của vịt quay xông vào mũi cô lại cảm thấy buồn nôn.
"Ọe...ọe..."
Trần Thanh Trúc buông vội đùi vịt xuống vọt thẳng tới phòng vệ sinh, từng đợt tiếng nôn dồn dập truyền ra.
Lê Gia Hào lo lắng đi theo ngay sau, rót một cốc nước ấm.
Vào đến phòng vệ sinh nhìn thấy vợ mình nôn đến mặt xanh nanh vàng thì đau lòng vô cùng.
Đưa tay vỗ vỗ lưng giúp cô, đưa đến cốc nước ấm cho cô súc miệng.
Trần Thanh Trúc uể oải được Lê Gia Hào đỡ ra ngoài, Tin Tin lo lắng đi đến nhìn mẹ mình.
"Mẹ...!mẹ cảm thấy thế nào? Trong người có chỗ nào khó chịu không?"
Trần Thanh Trúc khẽ lắc đầu, mệt mỏi dựa người vào ghế.
Tin Tin và Lê Gia Hào nhìn cô như vậy thì càng thêm lo lắng.
Tin Tin nhỏ giọng oán trách.
"Chắc chắn là tại món cà muối kia rồi.
Biết thế lúc nãy liền dứt khoát ném đi cho xong.
Thà con bị mẹ la một hồi còn hơn là tổn hại tới sức khỏe của mẹ thế này."
Lê Gia Hào ở một bên nhìn sắc mặt của vợ thì đồng tình với con trai, gật đầu liên tục.
Lại có chút tự trách mình lại đi đồng ý cho vợ ăn linh tinh như vậy.
Lại nhanh chóng cảm thấy phẫn nộ, đứng thẳng lên.
"Chắc chắn là do cà muối đó rồi, ba sẽ khiếu lại cửa hàng đó...!Ba phải gọi điện thoại mới được, không thể để những người này làm ăn láo nháo như vậy được."
Trần Thanh Trúc nhìn hai cha con nhà này với điệu bộ sắp xông ra ngoài tìm người tính sổ đến nơi thì không khỏi cười khổ, nhưng cũng là có một chút cảm động không thôi họ là lo lắng cho cô nên mới nóng nảy như vậy.
"Ây ây...!hai người bình tĩnh chút đi...!Ọe...!ọe..."
Nói chưa hết lời thì cảm giác buồn nôn lại ập đến khiến cho Trần Thanh Trúc phải vội vã chạy vào nhà vệ sinh tiếp tục nôn ọe.
"Em như vậy còn bình tĩnh cái gì..."
"Mẹ như vậy bình tĩnh làm sao được chứ..."
(Còn tiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...