Trần Thanh Trúc bị anh hỏi như vậy thì khó hiểu nheo mắt nhìn Lê Gia Hào.
Bị cô nhìn như vậy Lê Gia Hào khẽ cười một tiếng, gắp một gắp thịt bò đưa tới bên miệng cô.
Trần Thanh Trúc nghi ngờ há miệng ăn một miếng, thức ăn vừa vào tới miệng thì trực tiếp phun ra ngoài, ai oán mà nhìn Lê Gia Hào.
"Rõ ràng em đã làm theo công thức rồi mà, tại sao lại như vậy chứ?"
"Haha...!cuối cùng anh cũng biết muối i ốt có tác dụng rất tốt với trí thông minh nha.
Thảo nào Tin Tin lại thông minh như vậy, hóa ra tất cả đều là nhờ tài nấu ăn đậm đà của vợ...!Nhưng mà vợ à, ăn mặn hại thận lắm, sau này vẫn là để anh nấu thôi..."
"Anh...!anh giám nhạo báng em...!em đã vất vả thành tâm dùng tình cảm nấu cho anh ăn vậy mà anh lại như vậy.
Thật là tức chết em mà..."
Trần Thanh Trúc thẹn quá hóa giận, tức giận mà lên án Lê Gia Hào.
Cả khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, lại có chut dỗi hờn của thiếu nữ.
Lê Gia Hào vội vàng cười nịnh, nói.
"Vợ à em đừng giận là anh không đúng, vợ đã nấu cho anh ăn, anh nhất định sẽ ăn hết mà..."
"Hừ...!anh vừa chê xong, nghe giọng điệu của anh như vậy anh làm sao ăn nổi chứ."
"Ăn...!mặn chết anh cũng ăn mà."
"Được...!vậy anh ăn đi..."
Thế là một bàn thức ăn được Lê Gia Hào cố gắng cũng giải quyết xong.
Sau lần thưởng thức qua mị vị này Lê Gia Hào thầm hạ quyết tâm, vợ anh vẫn là tránh càng xa phòng bếp càng tốt.
Lê Gia Hào sau khi ăn xong tự mình thu dọn bát đĩa mang đi rửa, trở vào phòng ngủ.
Trần Thanh Trúc từ trong phòng tắm bước ra, trên người mặc một bộ váy ngủ hai dây bằng lụa, xương quai xanh mê người, vòng một đầy đặn lấp ló, chiều dài chỉ vừa đủ che đi vòng ba của cô, bên dưới lộ ra đôi chân dài trắng hồng thẳng tắp.
Lê Gia Hào ánh mắt nóng bỏng dán chặt vào cô, miệng đắng lưỡi khô, người anh em lại rục rịch thức tỉnh.
Anh nuốt xuống một ngụm nước miếng chính mình cố gắng điều chỉnh hô hấp, nhưng lại vô pháp khắc chế.
Nhanh chóng đi đến bên Trần Thanh Trúc, ôm cô vào lòng, mùi thơm sữa tắm nhàn nhạt, cùng cảm xúc mịn màng từ làn da cô thật làm anh phát điên.
"Vợ ơi em đẹp quá..."
"Ưm..."
Một nụ hôn đặt xuống, càng lúc càng sâu...!Trần Thanh Trúc bị anh dẫn dắt dần dần bị nhấn chìm trong hạnh phúc.
Đúng lúc cao trào thì điện thoại của Lê Gia Hào lại vang lên.
Trần Thanh Trúc khẽ đẩy anh ra, thở gấp, nói.
"Điện thoại của anh kìa..."
"Kệ đi..."
"Thôi nào...!anh nghe đi, để như vậy thật ồn muốn chết..."
Trước sự thúc giục của Trần Thanh Trúc, Lê Gia Hào rất không tình nguyện mà với lấy điện thoại.
Nhìn trên màn hình thì chính là mẹ anh gọi.
"Mẹ..."
"huhu...!Hào...con..."
Điện thoại vừa được kết nối thì bên kia đã vang lên tiếng khóc, cùng tiếng nói đứt quãng của bà Điển.
Lê Gia Hào trong lòng dâng nên một nỗi bất an khó tả, vội vàng, hỏi.
"Mẹ...!có chuyện gì vậy? Mẹ bình tĩnh lại nói cho con nghe đi."
"Anh...!Ba bị lên cơn đau tim đang cấp cứu trong bệnh viện, anh mau đến đi...Huhu...hix..."
"Được...!anh tới ngay..."
Lê Gia Hào cúp điện thoại, nhìn biểu cảm lo lắng của anh Trần Thanh Trúc vội hỏi.
"Có chuyện gì mà nhìn sắc mặt của anh khó coi như vậy?"
"Ba anh lên cơn đau tin đang trong bệnh viện cấp cứu, anh phải đến đó ngay..."
"Được...!vậy em đi cùng anh..."
"Ừ..."
Khi hai người Lê Gia Hào cùng Trần Thanh Trúc tới bệnh viện thì ông Khánh đã được đưa vào trong phòng phẫu thuật, Lê Yên Thư ngồi trên hàng ghế dài ôm mẹ mình, cả hai mẹ con nước mắt lăn dài, khóc không nên tiếng, bên cạnh là lái xe riêng của gia đình và bà Năm giúp việc.
"Mẹ..."
Lê Gia Hào đi đến nên tiếng gọi.
Bà Điển nghe thấy tiếng con trai gọi thì ngẩng đầu nên, cả khuôn mặt đều là nước mắt.
Bà nhìn thấy con trai thì lại ngất đi.
"Mẹ..."
"Mẹ..."
"Bác sĩ..." Trần Thanh Trúc vội vàng chạy đi đến phía trước có một bác sĩ đi tới gọi lớn một tiếng.
Bà Điển được đưa đến một phòng bệnh Lê Yên Thư ở lại với bà.
Lê Gia Hào cùng Trần Thanh Trúc đi đến trước phòng phẫu thuật để chờ.
Lê Gia Hào nhìn hai người lái xe và giúp việc đang đứng đó liền hỏi.
"Ba tôi làm sao tự nhiên lại lên cơn đau tim như vậy? Hai người có biết không?"
Bà Năm làm giúp việc cho gia đình ông Khánh bà Điển cũng được hơn chục năm rồi, trong nhà cũng được xem như một thành viên của gia đình.
Nghe Lê Gia Hào hỏi, thì không cần kiêng dè nhiều có gì liền nói lại.
"Là do hôm nay ông chủ cùng cậu Tuệ không hiểu có chuyện gì mà cãi nhau vô cùng lớn tiếng ở vườn cây sau nhà.
Khi tôi thấy ông chủ ngã xuống thì cậu Tuệ bỏ đi luôn đằng đấy.
Tôi sợ quá liền la lớn gọi anh Vinh đến, rồi đưa ông chủ vào bệnh viện.
Mà cô Thư lại cũng đang ở đây, bà chủ vào đây với cô ấy từ sáng, nên khi đưa ông chủ tới thì bà chủ và cô Thư cũng ở đây luôn.
Ngay sau đó là bà chủ gọi điện cho cậu đến..."
(còn tiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...