"Ông Trần...!chúc ông sức khỏe..."
Đúng lúc này thì một nhà ba người Lê Hoàng Khánh cùng vợ và Lê Gia Tuệ còn có cả Đào Hà Trang đi tới lên tiếng chào hỏi, phá vỡ đi không khí gượng gạo này.
"Bác trai, bác gái, anh tuệ, chị Trang...!chào mọi người ạ..."
Trần Bích Ngọc thu hồi lại chút cảm xúc sáo trộn của mình nhanh miệng chào hỏi tất cả mọi người.
Trần Thanh Trúc lại hơi bị động một chút, khẽ giật mình, siết chặt tay lại một chút, lồng ngực như phập phồng nhanh hơn.
Thấy cô có chút khẩn trương, Lê Gia Hào nắm chặt tay cô một chút, như giúp cô trấn an lại, một cái nắm tay này như nói với cô có anh ở bên cạnh cô, bảo cô đừng khẩn trương.
Cô hít lấy một hơi, mỉm cười...
Lê Gia Hào nhìn ba mẹ mình muốn chào hỏi, giới thiệu một tiếng, tay anh vẫn nắm tay Trần Thanh Trúc.
Lê Hoàng Khánh nhìn con trai lại nhìn vào chỗ tay đang nắm chặt nhau của hai người, trong mắt thoáng chút ý cười.
Còn bà Điển thì lại vui vẻ đến cười không khép nổi miệng, thân thiết đi đến nắm lấy tay còn lại đang buông thõng của Trần Thanh Trúc.
"Ây...!ây...!cháu là Trúc phải không? Thật vui khi được gặp cháu ở đây..."
Rồi bà nhanh chóng quay sang trách con trai: "Con còn không mau giới thiệu một chút..."
Lê Gia Hào đầu chợt chảy xuống vài vạch đen, thầm nói, " Mẹ à không cần quá nhiệt tình như vậy đâu".
"Ba mẹ...!đây là Trúc bạn gái con...!còn đây là ba mẹ anh còn anh trai anh và bạn gái anh ấy trước đó chúng ta cũng đã gặp rồi..."
"Bác trai, bác gái, anh Tuệ...cô Trang..."
"Tốt...!tốt...!Ông Trần...!thật hân hạnh, đúng là nhờ phúc khí của ông mà cháu mới được gặp con dâu tương lai đó ạ..."
Bà Điển vừa nắm tay Trần Thanh Trúc, lại vui vẻ cười nói với Trần Lão, bà hào hứng nào có để ý tới vẻ mặt đã trầm xuống đến khó có thể nhìn của một nhà ba người nhà họ Trần.
Mà bà thì càng nhìn lại càng thêm yêu thích đứa con dâu đã nhận định này của mình.
Trần Thanh Trúc trong lòng được yêu mà hốt hoảng đôi chút.
Không phải nói bà Điển là một quý phu nhân khó lấy lòng hay sao? Sao đối với cô nhiệt tình lại có thừa như vậy chứ?
Đứng một bên Đào Hà Trang sắc mặt cũng lúc trắng lúc xanh, hai tay nắm chặt, uất ức nhìn bà Điển.
Tại sao bà lại có thể vừa gặp đã yêu thích, gần gũi với Trần Thanh Trúc đến vậy mà đối với cô ta lại lạnh nhạt, tỏ rõ sự không vui, xa cách ngàn dặm vậy chứ.
Cô ta thật không cam lòng, không phục, Trần Thanh Trúc thì có gì tốt.
Trần Lão là chủ nhà thì lại có suy nghĩ khác, nhìn thấy màn này thì ông ta đã có ý buông tay với Lê Gia Hào mà hướng tới Lê Gia Tuệ rồi, dù gì thì nhìn vẻ mặt của bà Điển thì cũng không khó để ông ta suy đoán ra vài điều...!dù sao cũng là con trai của Lê Hoàng Khánh, lấy ai cũng vậy cả...
Bữa tiệc cũng chính thức bước vào phần chính, sau những lời dẫn dắt của người chủ trì, Trần lão cùng con cháu đi lên bục cao, phát biểu vài lời, cảm ơn quan khách...!thì tiệc rượu chính thức bắt đầu.
Lê Gia Hào cũng uống hơi nhiều, lại bị hết người này tới mời, lại đến người kia tới mời, rồi anh lại phải đi chào hỏi đối tác, Trần Thanh Trúc cũng không thể lúc nào cũng kè kè bên anh được, nên chọn một góc nhỏ, ăn một chút đồ tráng miệng.
"Thật không ngờ, cô lại có thủ đoạn tốt như vậy, có thể để anh Hào công khai dẫn cô đi giới thiệu..."
Khi Trần Thanh Trúc đang muốn yên tĩnh một mình, chờ Lê Gia Hào thì không biết Trần Bích Ngọc và Đào Hà Trang từ đâu đi tới.
Nói lời châm chọc cô chính là Trần Bích Ngọc kia.
Trần Thanh Trúc chẳng muốn cùng đôi co với cô ta làm gì cả, lên lặng lẽ làm thinh.
"Aizzz...!Trần tiểu thư...!người ta là khinh thường nói chuyện cùng cô kìa.
Thật là...!chậc...!chậc..."
Đào Hà Trang thấy cô không nói gì liền lên tiếng châm chọc, kích động Trần Bích Ngọc một chút.
Trần Bích Ngọc bị khích tướng liền hướng tới Trần Thanh Trúc, mà mắng.
"Thật không nhìn ra, một kỹ nữ, chửa hoang, lăng loàn như cô mà lại có thể chiếm được tình cảm của anh Hào...!Cô nói đi anh Hào và bác gái liệu có biết đến việc cô có một đứa con hay không? Aizzz...!không biết tôi nên nói chuyện này với anh Hào như thế nào đây ta...!Nếu không muốn mất mặt, mất việc...!tốt nhất cô hãy rời khỏi anh Hào, biến đi thật xa thì tôi sẽ không nói chuyện này ra.
Còn nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Trần Thanh Trúc âm thầm cười lạnh, nhìn bộ dáng diễn hài nhảy nhót, khua tay múa chân trước mặt mình kia của Trần Bích Ngọc.
Thật chẳng thể hiểu cô ta là ngu ngốc bẩm sinh hay là luyện tập nữa...!uy hiếp cô, bằng những cái này, thật nhàm chán quá mà.
Nhưng không sao, có người muốn làm chú hề tới diễn trò để mình xem thì mình cũng nên phối hợp một chút vậy...
Đào Hà Trang nhìn thấy Trần Thanh Trúc thản nhiên không một chút chột dạ thì trong lòng gấp gáp không thôi.
Tin tức này là hôm trước cô ta vô tình nghe được khi Lê Gia Tuệ nói chuyện điện thoại, cô ta cũng không được chắc chắn cho lắm.
Ban nãy vì muốn kích tướng Trần Bích Ngọc mà cô ta đã nói chuyện này với Trần Bích Ngọc, để Trần Bích Ngọc đe dọa Trần Thanh Trúc, nhưng nhìn biểu hiện của Trần Thanh Trúc cô ta lại cảm thấy không chắc chắn...
(còn tiếp).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...