Lê Gia Hào cứ vậy không thèm để ý nhiều đến mấy người đang nhẩy nhót trước mặt mình nữa một đường ôm Trần Thanh Trúc đi thẳng ra cửa.
Vừa lên xe Trần Thanh Trúc đã nhìn anh cười cười, chêu chọc mà nói.
"Ôi!!! Lê tổng của em hôm nay tỏ tình thật là soái, em thật là muốn bay lên trời luôn rồi..."
Lê Gia Hào khẽ nhếch khóe môi cốc nhẹ vào trán cô một cái.
"Em đó...!còn châm chọc anh sao?"
"Làm gì có...!em là đang hạnh phúc a..."
Trần Thanh Trúc vui vẻ le lưỡi trêu chọc anh.
Nhìn thấy hành động này của cô, cả người Lê Gia Hào như bị trúng sóng điện vậy, cả người tê cứng, khẽ nuốt nước miếng bình ổn lại, anh liền di chuyển ánh mắt, nổ máy lái xe rời đi.
Ở trong nhà hàng lúc này bầu không khí bỗng trở lên ngột ngạt đến khó thở.
Trần Nhất Sơn khẽ nhếch môi cười lạnh một tiếng, hướng Lê Gia Tuệ mà nói.
"Cái gì cũng có mức độ của nó thôi, họa do người khác gây ra mình có thể tránh, nhưng nghiệp do mình tạo thì không thể tránh nổi đâu..."
Bỏ lại một câu cũng chẳng cần biết những người này có hiểu hay không, anh ta cũng rất tiêu soái mà rời đi.
Rất nhanh ngày lễ mừng thọ của Trần lão cũng đã đến.
Một bữa tiệc này quy tụ đủ các nhân vật máu mặt trong giới kinh doanh, ngoài ra còn có không ít người của giới chính trị cũng có mặt để chúc mừng.
Lê Gia Hào cùng Trần Thanh Trúc dựa theo thời gian ghi trên thiếp mời mà tới, không quá sớm, mà cũng không đến trễ.
Lê Gia Hào xuống xe, hôm nay anh mặc một bộ vets màu đen lịch lãm, được cắt may tỉ mỉ, mang theo hơi thở của một quý ông lạnh lùng.
Anh xuống xe, giơ tay đón Trần Thanh Trúc xuống xe, hôm nay cô mặc một bộ trang phục màu xanh ngọc, chất liệu lụa mềm mại, khá kín đáo, nhưng lại làm tăng thêm mấy phần quyến rũ dịu dàng.
Trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc dài màu đen buông nhẹ phía sau lưng ngọc, tất cả mang đến cho người nhìn đến đều cảm thấy hít vào một cốt khí thanh tao nhẹ nhàng.
Nhìn thấy người đến là Lê Gia Hào thì Trần Bích Ngọc đã vui mừng chạy đến, trên môi đỏ cười hết cỡ, rạng ngời.
Cô ta biết được hôm nay ông nội mình muốn làm mai mình với Lê Gia Hào, vậy nên tâm trạng của cô ta vô cùng tốt.
"Anh Hào...!anh đến rồi..."
"Ừ..."
Đối với sự nhiệt tình của Trần Bích Ngọc, Lê Gia Hào cũng chỉ có lạnh nhạt mà gật đầu một cái.
Trần lão bên này cùng Trần Nhất Long tiếp khách, nhìn thấy Lê Gia Hào đã tới thì cũng liền đi qua, cười hiền từ với anh, thân thiết kéo tay mà hỏi han.
"Hào đến rồi à cháu...!aizzz...!thật là tài không đợi tuổi mà, nhìn cháu và Sơn đã lớn vậy rồi, thấy các cháu ta lại thấy mình đã già thật rồi..."
"Ông...!ông vẫn còn rất trẻ, rất khỏe mà...!sao lại nói là già chứ...!lớp trẻ bọn cháu còn lâu mới theo kịp ông ấy chứ..."
Trần Bích Ngọc ở bên cạnh vội vàng tới ôm cánh tay Trần Lão mà lắc nhẹ làm nũng.
Trần lão nghe cháu gái nói vậy thì cười lên ha hả.
"Cháu đó...!cái miệng thật là ngọt..."
Lê Gia Hào ở bên nhìn một màn này cũng chẳng có biểu tình gì nhiều, tay anh vẫn nắm chặt tay của Trần Thanh Trúc, ngón tay còn thỉnh thoảng nhàm chán mà khều khều bàn tay cô.
Lúc này mới khẽ cười chào hỏi với Trần lão và Trần Nhất Long bên cạnh.
"Ông nội Trần...!chúc ông mạnh khỏe, phúc như đông hải, thọ tỷ nam Sơn...!chú Long, vẫn khỏe chứ ạ..."
"Haha...!tốt...!tốt..."
Trần Nhất Long ở bên cạnh cười cười, đưa tay ra lịch sự bắt tay chào hỏi.
"Chú vẫn khỏe...!lâu lắm mới được gặp cháu...!còn đây là..."
Trần Nhất Long vừa nói ánh mắt vừa nhìn sang phía Trần Thanh Trúc đứng bên cạnh Lê Gia Hào.
Lúc này đây mọi sự chú ý đều được đặt lên người của Trần Thanh Trúc.
Trần lão cũng nheo nheo ánh mắt mà quan sát cô một lượt, bên vạnh Trần Bích Ngọc môi khẽ mím lại, hai tay bấu chặt vào vạt váy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Trần Thanh Trúc mỉm cười hướng Trần lão và Trần Nhất Long mỉm cười.
"Chủ tịch Trần...!Trần tổng..."
"Giới thiệu với ông và chú đây là Trúc...!bạn gái cháu..."
Lê Gia Hào nắm tay Trần Thanh Trúc giới thiệu, trong mắt anh còn ánh nên một ánh sáng hạnh phúc.
Nhưng đứng cạnh đó Trần Nhất Long gần như chết chân tại chỗ khi nhìn rõ khuôn mặt của Trần Thanh Trúc, trong ánh mắt của ông ta ánh lên những tia hoảng hốt khó nắm bắt.
Mà lúc này đây Trần lão lại bị lời giới thiệu của Lê Gia Hào làm cho sững sờ lại đôi chút, ông ta không khỏi nhìn lại cô thêm một chút.
Trần Bích Ngọc đứng bên cạnh hai hàm răng nghiến chặt, ánh mắt lóe lên một tia căm ghét nhìn về phía Trần Thanh Trúc.
Lê Gia Hào anh vậy nhưng lại chọn hôm nay để công khai bạn gái sao? Cô ta thực không cam lòng...!Bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng gượng gạo.
Mà người trong cuộc là Trần Thanh Trúc lại chỉ khẽ cười một tiếng, cô đã nhìn thấy ánh mắt hốt hoảng của Trần Nhất Long, rất tốt...
\(còn tiếp\)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...